Có một vị tu sĩ trẻ tại nước Trung Hoa là một vị rất nghiêm trì Phật pháp.
Một lần vị tu sĩ không hiểu một vấn đề, vị tu sĩ đã đến hỏi sư phụ của mình. Khi sư phụ nghe câu hỏi, đã cười không ngừng. Rồi vị sư phụ đứng dậy, vẫn tiếp tục cười và bước đi nơi khác.
Vị tu sĩ trẻ bối rối rất nhiều về hành động của Thầy mình. Trong ba ngày sau đó, vị tu sĩ không thể ăn, không ngủ và không suy nghĩ gì chính xác được. Vào cuối ngày thứ ba, vị tu sĩ trở lại gặp sư phụ và nói về sự giao động của mình như thế nào. Khi vị sư phụ nghe như vậy, ông nói, "này Tỳ kheo, Thầy có biết vấn đề trở ngại của Thầy là gì không?, Vấn đề trở ngại của Thầy là THẦY TỆ HƠN MỘT ANH HỀ!"
Vị tu sĩ trẻ bị khích động khi nghe như vậy, "Thưa Ngài, tại sao Ngài có thể nói như thế?! Làm sao con có thể tệ hơn một anh hề?"
Vị sư phụ giải thích, "Một anh hề thì thích thú khi thấy người ta cười. Còn Thầy? Thầy cảm thấy khó chịu bởi vì một người khác cười. Nói cho tôi biết, Thầy không tệ hơn một người hề sao?
Khi vị tu sĩ nghe như vậy, Thầy bắt đầu cười lớn. Thầy đã ngộ.
MỖI NGAY MỘT
CAU CHUYỆN THIỀN LƯU TRỮ