Một vị thiền sư tên là Ryokan. Một ngày nọ, Ryokan nghe gia đình ông phàn nàn rằng người cháu của ông đã sài phí tiền một cách phung phí. Ryokan đến thăm người chúa của ông, người mà ông đã nhiều năm rồi không thấy.
Người cháu của ông mời ông ở lại nghỉ một đêm. Suốt đêm dài Ryokan ngồi thiền định. Ngày hôm sau trong lúc ông sửa soạn rời, ông yêu cầu người cháu, "Ta đã chắc hẳn là trở lên già, tay của ta run rảy như vậy. Con giúp ta thắt sợi giây của đôi dép bằng rơm của ta không?
Người cháu đã giúp ông ta.
Ryokan đáp lại, "Cám ơn cháu. Ngày lại ngày con người già đi và yếu đuối đi. Hãy săn sóc tốt cho bản thân của cháu."
Rồi Ryokan cáo biệt, không đề cập một lời về sự phung phí hay sự phàn nàn của gia đình. Nhưng từ ngày đó, người cháu của ông thực sự cải thiện, và ngừng không sài tiền phung phí và ngừng chơi bời lãng phí cuộc sống của hắn.
MỖI NGAY MỘT
CAU CHUYỆN THIỀN LƯU TRỮ