Thực
Tập Thiền Học theo Phương
pháp của Ngài Sayadaw
Chánh niệm đối với cảm xúc
TT Giác Đẳng chuyển ngữ Việt - Ngày 09
tháng 1 năm 2006
Chánh Hạnh chuyển biên thành văn bản
Hãy bắt
đầu vào một tư thế ngồi thiền tập một cách thoải mái vững vàng, an trú tâm vào chánh niệm, có thể bận rộn lắng nghe những âm thanh hiện khởi chung
quanh, an lập chánh niệm trong hơi thở, với hơi
thở vào và hơi thở ra chúng ta chánh niệm. Ghi nhận hơi thở vào và hơi
thở ra hoặc
giả là phồng hoặc
xẹp ở da
bụng. Cái nào quen thuộc, cái nào trợ giúp có thể dùng
để làm phương cách theo dõi
hơi thở. Bây giờ chúng ta có thể quan sát chất liệu
của cảm xúc sanh khởi trong tâm, tâm tư có đang lắng đọng không, tâm tư có được
an tịnh, tâm tư có đang vô ngại không, trong tâm có trạng thái vui hay trạng thái buồn hoặc giả không vui không buồn
hay là tâm đang ở trạng thái quân bình giữa vui và
buồn. Hãy thử
xem tâm có an không, nhận
ra những cảm xúc thầm kín, những cảm
xúc tiềm ẩn, những gì chúng ta có thể quan sát
hơi thở hay quan sát những cảm giác.
Hãy chú ý vào những cảm
xúc nổi bật, những cảm xúc đó
có thể chiếm
ngự toàn thể tâm tư chúng ta, ví dụ như cảm xúc liên quan đến ký ức, liên quan đến trù liệu, đến tương lai. Đặc
biệt ghi nhận
sự hiện khởi của suy tư, của sự phập phồng lo sợ hoặc giả là một sự hào hứng, đó
là một vài cảm xúc hiện ra rõ ràng trong tâm tư mình. Sự
lắng đọng của những cảm xúc hay là sự trống vắng
của những cảm xúc nổi bật có thể khiến
hành giả bắt đầu trạng thái buồn nản.
Khi ta quan sát cảm xúc mà không có cảm xúc nào rõ ràng sanh khởi,
các hành giả có thể thấy không có chút thú vị nào hay là
thiếu hứng thú để theo dõi cảm
xúc. Trạng thái buồn nản đó là trạng thái cần
được ghi nhận, quan sát không nên nhìn sự buồn
nản đó qua cái nhìn liên quan đến tôi liên quan đến
tự ngã của tôi, liên quan đén tính cách cá nhân là tôi đang
buồn nản, tôi không thích. Sự buồn nản hiện khởi như thế
nào ghi nhận như thế ấy. Buồn nản cũng
là một cảm xúc cần được ghi nhận như
bất cứ cảm xúc nào khác. Những cảm xúc cũng thường
hiện khởi chung quanh những trạng
thái đau nhức hay là tê mỏi của thân xác. Hành giả có thể
có phản ứng không thoải mái bực bội khó chịu
khi đối diện những cảm xúc này như đã được
nói tới ở trong pháp triền cái như là sân triền cái. Hãy ghi nhận những cảm xúc
xảy ra chung quanh khổ thọ hay lạc
thọ. Nghĩa là từ một điểm chung
tạo nên những cảm xúc liên hệ cảm giác sung sướng
hay cảm giác chán ghét. Phương cách chánh niệm đối với những
cảm xúc giống như đối với những triền
cái, chúng ta có thể nhìn những thứ này trong một diện
tích rộng lớn từ điểm sanh cho đến điểm
dừng. Hiện khởi
ở một điểm nào đó và chủ yếu ở một
điểm mà thôi, ghi nhận sự xuất hiện và sự
biến mất làm cho chúng ta có thể hiểu rõ ràng sự
có mặt của các cảm xúc.
Ban đầu hành giả có thể ghi nhận những
cảm xúc thô thiển dễ nhận ra nhưng càng lúc càng quen thuộc
hành giả có thể chánh niệm được những cảm
xúc tế nhị trong tâm chúng ta.
Chỉ ghi nhận, quan sát chánh niệm nhưng không phản
ứng, hành giả đi vào thế giới tự do để
cảm giác để chánh niệm những cảm xúc ở
trong lòng, không chống đối cũng không bám víu, đơn
thuần ghi nhận cái gì đến thì đến, cái gì đi
thì đi. Chánh niệm có khả
năng hiện diện quan sát bất cứ điều gì hiện khởi, điều đó là tốt
hoặc xấu, là thích hay không thích, tất cả đều
nằm trong tầm nhìn của chánh niệm. Chánh niệm thiền
quán đưa chúng ta đến cảnh giới cùng tận
của sự ghi nhận bất cứ điều gì sanh khởi
và đó là một thử thách lớn. Chúng ta vốn không quen ghi nhận
một cách bình tỉnh, ghi nhận một cách tự tại
đối với sự đến và đi của cảm
xúc và chính chánh niệm những cảm xúc giúp cho chúng ta có được
ghi nhận khách
quan
tuy không bám víu chấp giữ nhưng lại có mặt
một cách tỉnh táo đối với những gì đang
xảy ra trong lòng của mình.
Chúng ta có thể quan sát có thể ghi nhận sự sanh
khởi của các cảm xúc nhưng chỉ ghi nhận thôi,
không cố gắng để nhào nặn để chống
đối. Bằng sự ghi nhận rất nhẹ nhàng khách
quan cái gì sanh ra ghi nhận nó sanh ra, cái gì biến mất ghi nhận biến
mất, một cách nhẹ nhàng trầm tỉnh đối
diện với cảm xúc của mình.
Vừa rồi là bài hướng dẫn của Joseph
Goldstein một trong những sáng lập viên hướng dẫn
thiền tập tại trung tâm thiền viện IMS. Cũng giống như những lần trước
khi chúng ta nói về hơi thở, nói về các pháp triền
cái. Kinh nghiệm liên quan đến cảm
xúc ở đây là một sự ghi nhận làm thế nào để
chúng ta thấy rõ được những mảnh vụn của
cảm xúc, sự rời rạc của cảm xúc, sự
phức tạp của cảm xúc. Hoặc vui hoặc buồn hoặc
dễ chịu hoặc khó chịu, hoặc sung sướng
hoặc bực bội, những điều này sanh khởi,
đến và đi.
Có vài điểm ở đây rất quan trọng:
_Đối với những cảm xúc rõ
nét chúng ta dễ dàng chánh niệm nhưng đối với
trạng thái trống vắng, nghĩa là đối với
chúng ta không có cảm giác gì hết. Sự trống vắng
đó có khi tưởng là thọ xả, đối với
hành giả đó là một sự tẻ nhạt buồn chán,
và chính cảm giác tẻ nhạt buồn chán đó cũng là
mục tiêu để được quán sát để được
ghi nhận.
_Điểm thứ hai chúng ta thấy tại
đây là thông thường đối với những cảm
giác hiện khởi chúng ta thường dán một nhãn hiệu
vào đó, tôi buồn, tôi vui, tôi thích. Nếu chúng ta chỉ nhìn thấy đó
là vui là buồn thì nó mang một ý nghĩa khác, nhưng khi chúng
ta thêm một
chữ tôi buồn tôi vui thì tự nó khiến chúng ta có một ý nghĩ
khác . Đơn thuần là cảm xúc hoặc vui hoặc buồn,
hoặc dễ chịu hoặc không dễ chịu, cho phép chúng
ta trong cương vị khách quan để chúng tự hiện
ra và tự tan biến, nhưng khi chúng ta nói tôi vui, tôi buồn
thì đó là một chánh niệm được gắn liền
với tự ngã, với thị dục hữu ngã vốn
không cần thiết.
_Cũng từ bài học về cảm xúc này, chúng ta một
lần nữa ôn lại chánh niệm đối với những
cảm xúc thô hoặc rõ ràng, đối với những cảm
xúc tế hoặc là khó thấy và cũng có những cảm
xúc liên hệ với những trạng thái khác. Ở đây chúng ta
phải thấy rõ cái nào là chính, cái nào là phản ứng dây
chuyền. Nếu cái đau
nhức của thân hiện lên chúng ta chỉ thấy nó là đau
nhức thôi, như vậy không có vấn đề lớn,
nhưng từ sự đau nhức của thân nó lại có
một phản ứng dây chuyền tạo nên nhiều phản
ứng vui hay buồn khác. Lúc đó chúng ta sẽ thấy một sự sanh khởi
cực kỳ phức tạp. Chánh niệm không rời
cảm xúc chúng ta nhận ra rằng sự sanh khởi của
một cảm thọ chỉ mới trong một dạng rất
là phôi thai, nhưng chính phản ứng của những cảm
thọ, phản ứng đối với các pháp đã sanh
khởi lại là một vấn đề khác và chúng ta thường
phản ứng một cách thiếu nhẫn nại, chúng ta
thường phản ứng một cách thiếu trách nhiệm,
chúng ta thường phản ứng một cách chủ quan và
do vậy chúng ta phí rất nhiều thì giờ năng lực
cho những cảm xúc mà đáng lẽ nếu chúng ta để
tự nhiên một chút cho những phản ứng này thì những
phản ứng này tự đến tự đi, tự
sanh tự diệt. Giống như bao nhiêu thứ vui buồn thương
ghét ở trong đời sống của chúng ta. Nếu chúng xuất
hiện mà ta chỉ ghi nhận, thấy biết nó đang
xuất hiện thì không tạo nên những vấn đề
trầm trọng. Nhưng bởi vì chúng ta có phản ứng lại,
thường là phản ứng mông nổi quá đáng. Chúng ta giống như con bò nhai lại , ngồi nghiền ngẫm trong tâm tư
của mình chuyện bé xé to, từ chuyện này tạo ra
chuyên khác.
Trong bài học liên quan đến vấn đề cảm
xúc, chúng ta ghi nhận hai dạng của cảm xúc:
_ Một dạng chúng ta gọi là tiềm ẩn mà ở
đây ông Joseph Goldstein gọi là a back ground emotion. Chúng ta đang thở, đang chánh niệm hơi
thở nhưng đằng sau đó lại có những cảm
xúc và đôi khi cảm xúc đằng sau đó cũng cần
được ghi nhận.
Đối với những cảm xúc nổi
bật rất dễ nhưng những cảm xúc tiềm tàng
rất khó để mà ghi nhận. Ví dụ như có những
ngày chúng ta nhìn hơi thở cùng với một tâm thái phấn
chấn. Có
những ngày chúng ta nhìn hơi thở với tâm thái uể oải
không hứng thú. Những
trạng thái phấn chấn hay không hứng thú hay buồn
nản không phải là vấn đề, không nên để
nó là vấn đề và quả thật chúng ta không nên phản
ứng quá mạnh với nó, nó tích cực phấn chấn
cũng được, nó buồn nản tẻ nhạt cũng
được. Quan trọng là
chúng ta có ghi nhận cảm xúc hay không.
_Một người quá nhiều cảm xúc không sống
trong tư thế lựa chọn gạn lọc, cũng không
sống trong tư thế xử lý những cảm xúc mà chỉ
đơn thuần ghi nhận cài gì đến biết nó đến,
cái gì đi biết nó đi và ở trong bất cứ tình
huống nào, trong bất cứ thời điểm nào chúng
ta sống bằng những cảm xúc hoặc vui hoặc buồn,
hoặc không vui không buồn mà đời sống thường
xoay quanh những cảm xúc đó.
Nếu ta sống chánh niệm với những
cảm xúc chúng ta thấy rằng những thứ này rất
phù du, thật là mỏng mảnh, bao nhiêu cái vui buồn lẩn
lộn chợt đến chợt đi. Nó không bền chặt, không ổn
định ,không chắc chắn như
chúng ta nghĩ. Hôm
nay phần lớn những cái chúng ta quan niệm về cuộc
sống đều dựa trên sự mong manh, sự bất
thường của những cảm xúc này. Xin kết thúc bài hướng dẫn tại đây.