Ajaan Fuang rarely allowed his talks to be taped, and he was even more adamant about not allowing anyone to tape his conversations. Somehow, though, the following conversation was taped with his permission. In it, he's giving advice to some of his students — young women in their late twenties and early thirties — who were being pressured by their parents to settle down, get married, and start having children. There were other occasions on which, when asked, he gave advice on how to lead a happily married life to any of his students who were planning on marriage, but it's easy to see from this discussion where his heart really lay.

Ngài Ajaan Fuang ít khi cho phép ghi âm lại các buổi thuyết giảng, và Ngài thậm chí còn cứng rắn hơn khi không cho phép bất kỳ ai ghi âm các cuộc trò chuyện của mình. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, cuộc trò chuyện sau đây đã được ghi lại với sự cho phép của Ngài. Trong đó, Ngài đưa ra lời khuyên cho một số thiền sinh của mình - những phụ nữ trẻ ở độ tuổi cuối hai mươi và đầu ba mươi - đang bị áp lực bởi cha mẹ họ phải ổn định cuộc sống, kết hôn và bắt đầu có con. Những dịp khác, khi được hỏi, Ngài đã đưa ra lời khuyên về cách để có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cho thiền sinh nào của mình đang có ý định kết hôn, nhưng thật dễ dàng nhận thấy từ cuộc thảo luận này, tâm của Ngài thực sự đặt ở đâu.

Student: When I see someone carrying a child and I give it some thought, all I can see is that it's a lot of suffering.

Thiền Sinh: Khi con nhìn thấy một người bế một đứa bé và con nghĩ rằng, tất cả những gì con có thể thấy là rất nhiều đau khổ.

Ajaan Fuang: That's right. Give it a lot of thought. Once there's birth, there has to be suffering. We've all suffered in this way. First there's your own suffering, then you take on the sufferings of others. Look at a baby. What is it? Where does it come from? The Buddha says that it's suffering; it comes from the power of craving and defilement. First you have to carry it around in your womb, then when it's born you have to carry it around on your hip, and then when it starts to walk you have to lead it by the hand. When you see this sort of thing your heart just...

Ajaan Fuang:Đúng như vậy. Hãy suy nghĩ thật nhiều. Một khi đã sinh ra thì phải có đau khổ. Tất cả chúng ta đều đã phải chịu đựng theo cách này. Đầu tiên là đau khổ của chính mình, sau đó phải gánh chịu đau khổ của người khác. Nhìn một em bé. Nó là gì? Nó đến từ đâu? Đức Phật nói rằng đó là đau khổ; nó đến từ sức mạnh của tham ái và phiền não. Đầu tiên bạn phải mang nó trong thai bào của bạn, sau đó khi nó được sinh ra, bạn phải mang nó trên hông của bạn, và khi nó bắt đầu biết đi, bạn phải dắt nó bằng tay của bạn. Khi bạn nhìn thấy thứ này, trái tim bạn chỉ ...

Student: Withers.

Thiền Sinh:Không nói được

Ajaan Fuang: Yes. It withers. This is what gives you a sense of samvega. This is the sort of thing you want in your practice. It's your teacher. They call it your teacher. Ask yourself: "Is this what you want out of life? Is this what you want, this sort of thing?" Not really. "Then if you don't want this sort of thing, don't get involved." How many times have you been through this already? This isn't the first time, you know. You've been doing this holding-carrying-weighing-yourself-down routine for a long, long time — hundreds of thousands of eons. If you keep getting involved, there's no way you'll get free.

Ajaan Fuang: Đúng vậy. Không nói được. Đây là những gì mang lại cho bạn cảm giác về samvega (Saṃvega là một thuật ngữ Phật giáo về cảm giác bàng hoàng, mất tinh thần và sự khẩn cấp về tinh thần để đạt đến sự giải thoát và thoát khỏi đau khổ của luân hồi). Đây là điều bạn muốn trong quá trình luyện tập của mình. Đó là giáo viên của bạn. Chúng ta gọi nó là giáo viên của bạn. Hãy tự hỏi bản thân: "Đây có phải là điều bạn muốn trong cuộc sống? Đây có phải là điều bạn muốn, đại loại như thế này không?" Không hẳn vậy. "Vậy nếu bạn không muốn loại chuyện này, đừng tham gia." Bạn đã trải qua điều này bao nhiêu lần rồi? Đây không phải là lần đầu tiên, bạn biết đấy. Bạn đã thực hiện thói quen tự mang theo mình trong một thời gian dài - hàng trăm nghìn tỷ kiếp. Nếu bạn tiếp tục tham gia, sẽ không có cách nào bạn được giải thoát.

Birth, aging, illness, and death: these things are normal. Birth is the normal way of things, aging's the normal way of things, illness and death are the normal way of things. Get so that you can see clearly that this is the way things normally are. That's when a sense of disenchantment can arise. You'll be able to loosen the grip that these things have on you. You'll be able to pull them out, root and all.

Sinh, lão, bệnh, tử: những điều này là thường ai cũng phải chịu. Sinh ra là cách bình thường của mọi vật, già đi là cách bình thường của mọi vật, bệnh tật và cái chết là cách bình thường của mọi vật. Như vậy bạn có thể thấy rõ ràng rằng mọi vật diễn ra theo cách thông thường. Điều đó khi cảm giác thất vọng có thể xuất hiện. Bạn sẽ có thể nới lỏng sự phiền não mà những thứ này có đối với bạn. Bạn có thể lôi chúng ra, kể cả gốc rễ và tất cả.

We've suffered as the slaves of defilement and craving for how long now? Can you remember? Ask yourself. Can you remember all you've been through? And how much longer are you going to let it keep on happening — this holding and carrying and weighing yourself down? How many eons have you been doing this? Tens of thousands, hundreds of thousands of eons. Can you count them all? Of course you can't. And how much longer will you have to keep on suffering in this way? If you're still stubborn, still unwilling to listen to the Buddha's teachings, this is the kind of reward you'll have to expect out of life. Do you want it? Do you like it? If you don't want it, then you'll have to develop the goodness of your mind so that you can see your way out of this, so that you can see your defilements, so that you can see the suffering and harm they cause.

Từ bao lâu rồi chúng ta đã phải cam chịu như nô lệ của ô nhiễm và tham dục? Bạn có nhớ không? Hãy hỏi bản thân minh. Bạn có thể nhớ tất cả những gì bạn đã trải qua không? Và bạn sẽ để nó tiếp tục diễn ra trong bao lâu nữa - điều này chiếm hữu và mang đến và đè nặng bản thân? Bạn đã làm việc này bao nhiêu lần rồi? Hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn tỷ năm. Bạn có thể đếm tất cả không? Tất nhiên là bạn không thể. Và bạn sẽ phải tiếp tục đau khổ theo cách này bao lâu nữa? Nếu bạn vẫn bướng bỉnh, vẫn không muốn nghe lời Phật dạy, đây là kết quả mà bạn sẽ phải mong đợi trong cuộc sống. Bạn có muốn nó không? Bạn có thích nó không? Nếu bạn không muốn, thì bạn sẽ phải phát triển tâm thiện của mình để bạn có thể thấy con đường thoát khỏi điều này, để bạn có thể thấy được phiền não của mình, để bạn có thể thấy được những đau khổ và tổn hại mà chúng gây ra. ..

Look at suffering. Look at the rewards of suffering. When people feel that we don't have much suffering, they find more suffering for us. Even just the five aggregates provide us with more than enough suffering — the suffering we have just on our own. So when they talk about the happiness of taking on another person, exactly what happiness is there? Nothing but more suffering. "Treasures" that bring you suffering. Our parents want us to get married, to have a spouse and a family. They've had plenty of suffering raising us, and yet it's not enough. How many children has your mother carried around in her womb? And now she's looking for more suffering for her children.

Hãy nhìn vào nỗi đau khổ. Nhìn vào cái giá của sự đau khổ. Khi mọi người cảm thấy rằng chúng ta không có nhiều đau khổ, họ lại tìm thấy nhiều đau khổ hơn cho chúng ta. Ngay cả khi chỉ năm uẩn cũng đủ cho chúng ta những đau khổ - những đau khổ mà chúng ta tự mình gánh chịu. Vì vậy, khi họ nói về hạnh phúc được đón nhận một người khác, chính xác thì hạnh phúc đó là gì? Không có gì ngoài đau khổ hơn. "Tài sản" mang lại đau khổ cho bạn. Cha mẹ chúng ta muốn chúng ta kết hôn, để có một người bạn đời và một gia đình. Họ đã phải chịu rất nhiều đau khổ để nuôi dạy chúng ta, nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Có bao nhiêu đứa con mẹ bạn đã cưu mang trong bụng ? Và bây giờ người mẹ đang gánh chịu nhiều đau khổ hơn cho các con của mình.

Student: Than Phaw, is it true what they say, that a woman gains of lot of merit in having a child, in that she gives someone else the chance to be born?

Student: Thưa Ngài Than Phaw, có đúng như những gì họ nói, rằng một người phụ nữ đạt được rất nhiều phước báu trong việc sinh con, ở chỗ bà ta đã cho cơ hội một người được sinh ra?

Ajaan Fuang:If that were true, then dogs would get gobs of merit, giving birth to whole litters at a time. No, that's just propaganda from those who want to see more and more beings getting born in this world.

Ajaan Fuang: Nếu điều đó đúng, thì những con chó sẽ nhận được rất nhiều phước báu, khi nó sinh ra cả lứa cùng một lúc. Không, đó chỉ là tuyên truyền từ những người muốn thấy ngày càng nhiều chúng sinh được sinh ra trên thế giới này.

Student: When people want to get married, it's because they have a lot of bad karma with each other. Isn't that right?

Student: Khi người ta muốn kết hôn, đó là vì họ có nhiều ác nghiệp với nhau. Có phải vậy khhông?

Ajaan Fuang: Of course that's right. Just look at what they're doing. There's no need to explain. It's nothing but imposing on each other, causing each other affliction and pain. There's no real happiness there; nothing but suffering. Getting married is no way to escape suffering. Actually, all you do is pile more suffering on yourself. The Buddha taught that the five aggregates are a heavy burden, but if you get married, all of a sudden you have ten to worry about, and then fifteen, and then twenty. And that's not the end of the matter. As soon as a child is born, it comes down with this, then comes down with that. It's not the case that from the moment it pops out it doesn't need to take medicine, that we can just leave it alone and it'll grow day and night. Oh, all the things you have to do for it until it's grown! It starts out so small and can only lie there. Then think of what it needs until it can sit up, and then what it needs until it can stand, and then what it needs until it can walk. When was it ever an easy thing, raising a child? And that's not all. As soon as you want to lie down for a little rest, it cries. You lie down for a little bit and it cries. There's nothing wonderful about it at all.

Ajaan Fuang: Dĩ nhiên điều đó đúng. Chỉ cần nhìn vào những gì họ đang làm. Không cần phải giải thích. Nó không là gì cả chẳng qua là áp đặt nhau, gây phiền não và đau đớn cho nhau. Không có hạnh phúc thực sự ở đó; không có gì ngoài đau khổ. Lập gia đình thì không có cách nào thoát khỏi đau khổ. Trên thực tế, tất cả những gì bạn làm là tạo thêm đau khổ cho bản thân. Đức Phật dạy rằng ngũ uẩn là một gánh nặng, nhưng nếu lập gia đình tất cả bỗng dưng bạn có mười việc phải lo, rồi mười lăm, và rồi hai mươi. Và đó không phải là kết thúc của vấn đề. Ngay sau khi một đứa trẻ được sinh ra, nó sẽ gặp phải điều này sau đó gặp điều kia. Không phải trường hợp ngay từ khi nó ra đời thì không cần dùng thuốc men mà chúng ta cứ để tự nhiên và nó sẽ ngày đêm phát triển. Ồ, tất cả những việc bạn phải làm cho đến khi nó lớn lên! Bắt đầu nó chỉ là đứa bé sơ sinh và chỉ có thể nằm ở đó. Sau đó, hãy nghĩ xem đứa bé cần gì cho đến khi nó có thể ngồi dậy, và sau đó là những gì đứa bé cần cho đến khi nó có thể đứng được, và sau đó là những gì đứa bé cần cho đến khi nó có thể đi lại được. Việc nuôi dạy một đứa trẻ đã bao giờ là một điều dễ dàng? Và đó không phải là tất cả. Ngay khi bạn muốn nằm xuống để nghỉ ngơi một chút, thì nó khóc. Bạn nằm xuống một chút là nó khóc. Không có gì tuyệt vời về nó cả.

When people pressure you to get married and have children, it's like someone who walks along and steps in a pile of excrement and then tries to figure out how to get other people to step in it, too, to make up for his own mistake. Yes, it's karma that makes people want to get married. Karma is what obscures their vision. They can't see that what they want is a form of suffering. To them it's something wonderful — because that's the best they know. The best they have. They don't know anything better than that.

Khi mọi người tạo áp lực bạn phải kết hôn và sinh con, nó giống như một người vừa đi vừa dẫm phải đống phân rồi tìm cách lôi kéo người khác cũng bước vào đó để bù đắp cho lỗi lầm của chính mình. Đúng vậy, đó là nghiệp khiến người ta kết hôn. Nghiệp chướng là thứ che khuất tầm nhìn của họ. Họ không thể thấy những gì họ muốn là một hình thức đau khổ. Đối với họ, đó là một điều gì đó tuyệt vời - bởi vì đó là điều tốt nhất mà họ biết. Những gì tốt nhất mà họ có. Họ không biết điều gì tốt hơn thế.

When your parents want you to get married, it's because that's all they know. Get them to meditate, and then they'll realize: "Oh! What we've been through is suffering!" To see this sort of thing, though, you have to meditate. If you don't meditate, you won't see. If you don't meditate, you'll have to see things the way they do. Even when you do meditate, you still see things the way they do. It's not easy to pull yourself out of that way of thinking. It's not easy at all. If the power of this defilement won't surrender... Only when your views are straight and you really let go: only then will you be done with the matter.

Khi cha mẹ bạn muốn bạn kết hôn, đó là bởi vì đó là tất cả những gì họ biết. Hãy yêu cầu họ tu tập thiền, và sau đó họ sẽ nhận ra: "Ồ! Những gì chúng ta đã trải qua là đau khổ!" để thấy được điều này, bạn phải tu tập thiền định. Nếu bạn không hành thiền, bạn sẽ không thấy. Nếu bạn không hành thiền định, bạn sẽ phải nhìn mọi thứ theo cách của chúng. Ngay cả khi bạn thiền, bạn vẫn thấy mọi thứ theo cách chúng làm. Không dễ để kéo bản thân ra khỏi lối suy nghĩ đó. Nó không dễ dàng chút nào. Nếu sức mạnh của sự phiền não này không được khắc phục... Chỉ khi quan điểm của bạn đúng và bạn thực sự buông bỏ: chỉ khi đó bạn mới giải quyết xong vấn đề.

Even the devas in heaven: they're still satisfied with their sights, sounds, smells, tastes, and tactile sensations. They're still satisfied with what they've got. They're infatuated with the way they look and sound and smell, infatuated with their companions. They're tied down to sensuality, hand and foot, which is why it disturbs them when we meditate. They're afraid we'll get away. They're determined not to let it happen. When we meditate and our minds grow still, they come and attack, stirring us up so that we start turning back in our tracks, so that we don't see the right path to release from suffering. This is called karma that keeps us in the round of samsara, the karma we do that makes us fall in line with everyone else, so that we don't see the path to release from suffering. All we can see is the path to staying stuck, staying stuck in suffering.

Ngay cả các Chư Thiên trên các cõi trời: họ vẫn hài lòng với sắc, thinh, khí, tỷ và xúc của họ. Họ vẫn hài lòng với những gì họ có. Họ say mê sắc, thinh và khí, say mê những người bạn đồng hành của họ. Họ bị ràng buộc bởi nhục dục, tay và chân, đó là lý do tại sao nó làm phiền khi chúng ta thiền định. Họ sợ rằng chúng ta sẽ trốn thoát. Họ kiên quyết không để điều đó xảy ra. Khi chúng ta thiền định và tâm trí của chúng ta tĩnh lặng, chúng đến và tấn công, khuấy động chúng ta để chúng ta bắt đầu quay lại con đường của mình, để chúng ta không nhìn thấy con đường đúng đắn để giải thoát khỏi đau khổ. Đây gọi là nghiệp lực khiến chúng ta mãi quẩn quanh trong vòng luân hồi, nghiệp lực chúng ta làm khiến chúng ta bị ràng buột vào mọi người, khiến chúng ta không thấy được con đường giải thoát khỏi khổ đau. Tất cả những gì chúng ta có thể thấy là con đường dẫn đến việc bị mắc kẹt, bị mắc kẹt trong đau khổ.

Student: In that case, then, when you think you've found your mate, you've really found someone who holds some of your old karma debts.

Thiền Sinh: Trong trường hợp đó, khi bạn nghĩ rằng bạn đã tìm thấy người bạn đời của mình, thì thật sự bạn đã tìm được người gánh một số món nợ nghiệp cũ của bạn.

Ajaan Fuang: What else did you think? It's like horseshoe crabs. Have you ever seen them? They live in the sea. Even they have their mates. Everywhere they go, they go in pairs. The male doesn't know how to feed itself, so it rides on the back of the female.

Ajaan Fuang: Bạn còn nghĩ gì nữa không? Nó giống như con cua móng ngựa (còn gọi là con sam). Bạn đã bao giờ nhìn thấy chúng chưa? Chúng sống ở biển. Ngay cả khi chúng có bạn tình . Đi đâu chúng cũng đi thành đôi. Con đực không biết tự kiếm ăn nên nó cưỡi trên lưng con cái.

Student: So how can we escape this? We can avoid this, can't we, Than Phaw, if we really want to?

Thiền sinh: Vậy làm thế nào chúng ta có thể thoát khỏi điều này? Chúng ta có thể tránh được điều này, phải không, thưa Ngài Than Phaw, nếu chúng ta thực sự muốn?

Ajaan Fuang: If you don't want this sort of thing, then don't let any horseshoe crabs catch hold of you. After all, it's just an animal instinct. Animals have to mate in order to spread their species, their influence. But if we don't want to have a part in that, we just don't get involved. Your mate can demand repayment on your old karma debts only if you get involved.

Ajaan Fuang: Nếu bạn không muốn điều này, thì đừng để bất kỳ con sam nào bám lấy bạn. Suy cho cùng, đó cũng chỉ là bản năng động vật. Động vật phải giao phối để lan truyền giống loài, ảnh hưởng của chúng. Nhưng nếu chúng ta không muốn tham gia vào việc đó, chúng ta chỉ cần không tham gia. Người bạn đời của bạn chỉ có thể đòi trả nợ nghiệp cũ nếu bạn tham gia vào.

Student: Can you really escape?

Thiền sinh Chúng ta có thể thoát không?

Ajaan Fuang: Why shouldn't you be able to escape? Just don't get involved, don't get attached. Try to keep your mind strong and don't waver. Develop your perfections so that they're greater and greater, and these other desires will just wither away. They're really shallow, you know, and nothing but suffering. They come about because we're attracted to our own bodies, but when you get an image of yourself in meditation, just take it apart. Take it apart, and then what's left? Anything? Nothing at all. It's all in the form. When you take the form apart, there's nothing left. And what substance is there in the form? Look at it. Take it apart. There's nothing but earth, water, wind, and fire. Is there anything to be attracted to then?

Ajaan Fuang: Tại sao bạn không thể trốn thoát? Chỉ cần không tham gia, không dính mắc. Cố gắng giữ tâm trí vững vàng và đừng dao động. Hãy bắt đầu lý tưởng của bạn để chúng ngày càng lớn hơn, và những mong muốn khác này sẽ tàn lụi. Chúng thực sự nông cạn, bạn biết đấy, và không có gì ngoài đau khổ. Chúng xuất hiện bởi vì chúng ta bị thu hút bởi cơ thể của chính mình, nhưng khi bạn thiền quán thân mình trong thiền định, hãy chia chẻ nó ra từng bộ phận. Từng bộ phận được chia chẻ ra, và sau đó còn lại những gì ? Bất cứ cái gì? Tất cả là Không . Chúng chỉ là sắc. Khi bạn chia chẻ cái thân ra từng bộ phận, không còn gì cả. Và thể chất đó ở dạng nào? Nhìn nó. Mở nó ra. Không có gì ngoài đất, nước, gió và lửa. Có điều gì để hấp dẫn sau đó không?

Student: No, nothing.

Thiền sinh: Không, không là gì cả

Ajaan Fuang: And when you're sound asleep. Does the body know anything of desire?

Ajaan Fuang: Và khi bạn ngủ say. Cơ thể có biết gì về ham muốn không?

Student: No, not at all.

Thiền sinh: Không, hoàn toàn không

Ajaan Fuang: The mind is the instigator. The body on its own doesn't have anything to do. It simply acts under the orders of its boss: the mind. The body doesn't know a thing. It depends on the boss' orders. So when the boss says, "Enough! No more!" then that's the end of the matter. The mind doesn't struggle or thirst. What struggles and thirsts is the aggregate of fabrication (sankhara). If you latch on to fabrication, that's the essence of suffering — big-time suffering. If you look at the body, you'll see that there really are no issues there. The issues all come from fabrication. If the mind can break through and understand this attachment to the body, then where else will desire come from?

Ajaan Fuang: Tâm là động lực chính. Thân tự nó không có bất cứ điều gì để làm. Thân chỉ đơn giản làm theo những gì sai khiến của tâm. Thân không biết điều gì. Thân phụ thuộc vào lệnh của tâm. Vì vậy, khi Tâm nói, "Đủ rồi! Không cần nữa!" thì đó là kết thúc của vấn đề. Tâm trí không đấu tranh hoặc khát vọng. Những gì đấu tranh và khát khao là tổng hợp của hành uẩn (sankhara). Nếu bạn bám vào các hành uẩn, đó là bản chất của đau khổ - đau khổ lâu dài. Nếu bạn nhìn vào thân, bạn sẽ thấy rằng thực sự không có vấn đề gì ở đó. Tất cả các vấn đề đều bắt nguồn từ việc các hành uẩn. Nếu tâm có thể đột phá và hiểu được sự ràng buộc này với thân, thì ham muốn sẽ đến từ đâu nữa?

The body isn't really ours. Wherever you see anything that's "yours," uproot it, take it apart, and let it go. Take it apart: the earth, the water, the wind, the fire. That's all there's been to it, all along, since who knows when. That's all there is to it now. The problem is that we've been deluded about it and so we've latched onto it. We've been deluded just like everyone else. Deep down, doesn't the mind already know this? Of course it knows, for that's the nature of the mind: to know. We have to know. So bring this knowledge in and take it to heart. You have to be your own refuge, you know. If you're the sort that has to take refuge in other people, then you'll have to see things the same way they do, which means you have to be stupid the same way they are. So pull yourself out of all that and take a good look at yourself until things are clear within you. Keep contemplating things until there's just the "knower" inside. This knower isn't paired with anything else. It doesn't have a mate. It's single. It's one. It doesn't have anything. So focus in on the knower and make it one. Get so that it lets go of everything. It lets go of pleasure, lets go of pain, lets go of equanimity. It's bright, all on its own. Keep focused there until there's nothing left but a state of oneness. Then ask yourself: is it male or female? There's no "male" or "female" in there at all. It doesn't place labels on anything. And when you've gotten there, that's the end of those issues.

Thân không thực sự là của chúng ta. Bất cứ chỗ nào bạn nhìn thấy bất cứ thứ gì là "của bạn", hãy nhổ nó lên, tách nó ra và buông bỏ. Hãy chia chẻ nó ra: đất, nước, gió, lửa. Đó là tất cả những gì đã có đối với nó, tất cả, kể từ khi nào ai biết được. Đó là tất cả những gì cần làm bây giờ. Vấn đề là chúng ta đã bị lừa dối về nó và vì vậy chúng tôi đã bám vào nó. Chúng ta đã bị lừa dối giống như những người khác. Trong sâu thẳm, tâm không phải đã biết điều này sao? Tất nhiên nó biết, vì đó là bản chất của tâm trí: biết. Chúng ta phải biết. Vì vậy, hãy mang kiến ​​thức này vào và ghi nhớ nó. Bạn phải là nơi nương tựa của chính mình, bạn biết đấy. Nếu bạn là kiểu người phải nương tựa vào người khác, thì bạn sẽ phải nhìn mọi thứ giống như cách họ làm, điều đó có nghĩa là bạn phải ngu ngốc giống như họ. Vì vậy, hãy kéo bản thân ra khỏi tất cả những điều đó và quán sát bản thân cho đến khi mọi thứ rõ ràng trong bạn. Tiếp tục suy ngẫm về mọi thứ cho đến khi là "người biết điều gì đó" bên trong ta. Người biết này không được ghép nối với bất kỳ thứ gì khác. Nó không có bạn đời. Nó độc thân. Đó là một. Nó không có gì cả. Vì vậy, hãy tập trung vào kiến ​​thức và biến nó thành một. Hãy buông bỏ mọi thứ. Buông bỏ niềm vui, buông bỏ đi nỗi đau, buông bỏ sở hữu bản thân. Nó sắc sảo, tất cả đều tự nó. Tiếp tục tập trung ở đó cho đến khi không còn gì ngoài trạng thái duy nhất. Sau đó hãy tự hỏi mình: đó là nam hay nữ? Không có "nam" hay "nữ" nào trong đó cả. Nó không đặt nhãn hiệu trên bất cứ thứ gì. Và khi bạn đã đến đó, đó là sự kết thúc của những vấn đề đó.

Those who get stuck on mental phenomena are called Brahmas. Once they reach this point in their practice... The devas in their heavens still have their mates, but the Brahmas have no interest in sights, smells, sounds, tastes, tactile sensations. They're content in their oneness...

Những người chứng đắc tầng thiền Sắc Giới được gọi là Phạm thiên, họ sống đời sống phạm hạnh, không nghĩ tới lục dục (sắc, thinh, khí, vị, xúc). Một khi họ đạt đến điểm chứng đắc trong sự tu tập thiền định của mình ... Các chư thiên trong các cõi trời Dục Giới họ vẫn sống trong lục dục, họ vẫn có sắc, thinh, khí, vị, xúc, họ vẫn có bạn tình của họ, nhưng các vị Phạm thiên trên cõi trời Sắc Giới không quan tâm đến sắc, đến mùi, đến âm thanh, đến vị giác, xúc giác. Họ bằng lòng về tính duy nhất của họ ...

Cập nhập ngày: Chủ Nhật 15-5-2022

webmasters: Minh Hạnh & Nguyễn Văn Hòa

 | | trở về đầu trang | Home page |