Contents  

  • [00.1] Page 1

    1/ Description of Sāgala
    2/ Their Previous Histor

    3/ Milinda’s greatness and wisdom and love of disputation
    4/ Birth story of Nāgasena
    5/ Nāgasena’a admission as a novice into the Order
    6/ Nāgasena’s attainment of stream-entry
    7/ Nāgasena’s attainment of Arahatship
    8/ Milinda confutes Āyupāla
    9/ Nāgasena arrives; his character
    10/ Milinda goes to him

    [02] 3.1.1. Individuality and name; the chariot simile

    11/ 3.1.2. The riddle of seniority
    12/ 3.1.3. (Interlude) How kings and scholars respectively discuss
    13/ 3.1.4. No soul in the breath
    14/ 3.1.5. Aim of Buddhist renunciation
    15/ 3.1.6. Re-incarnation
    16/ 3.1.7. Wisdom and reasoning distinguished
    17/ 3.1.8. Wisdom and reasoning distinguished (cont.)
    18/ 3.1.9. Virtue’s the base
    19/ 3.1.10. Faith
    20/ 3.1.11. Aspiration
    21/ 3.1.12. Perseverance
    22/ 3.1.13. Mindfulness

    [03] 23/ 3.1.14. Meditation

    24/ 3.1.15. Wisdom
    25/ 3.1.16. Different results
    26/ 3.2.1. Continued identity and re-individualisation
    27/ 3.2.2. Rebirth and awareness
    28/ 3.2.3. Wisdom and intelligence distinguished
    29/ 3.2.4. Feelings of one who is not to be reborn
    30/ 3.2.5. Is pleasure good?
    31/ 3.2.6. What is reborn?
    32/ 3.2.7. Will you be reborn?
    33/ 3.2.8. Name and form
    34/ 3.2.9. Time
    35/ Chapter 3 - 3.3.1. The root of time
    36/ 3.3.2. The beginning of time
    37/ 3.3.3. The beginning point
    38/ 3.3.4. Conditions
    39/ 3.3.5. Origin and development of qualities
    40/ 3.3.6. Is there a One who Knows?

    [04] 41/ 3.3.7. Thought and sight

    42/ 3.3.8. Contact, sensation, and idea
    43/ 3.3.9. Sensation
    44/ 3.3.10. Idea
    45/ 3.3.11. Purpose
    46/ 3.3.12. Perception
    47/ 3.3.13. Reflection
    48/ 3.3.14. Investigation
    49/ 3.4.1. Unblending
    50/ 3.4.2. Salt
    51/ 3.4.3. Five senses
    52/ 3.4.4. Rich and poor
    53/ 3.4.5. Renunciation again
    54/ 3.4.6. Nibbāna and karma
    55/ 3.4.7. The world rests on water
    56/ 3.4.8. Nibbāna is cessation
    57/ 3.4.9. Not all receive Nibbāna
    58/ 3.4.10. One not receiving Nibbāna knows it is happy
    59/ 3.5.1. Seeing the Buddha
    60/ 3.5.2. The Buddha is pre-eminent
    61/ 3.5.3. Knowing the Buddha’s incomparability

    [05]62/ 3.5.4. Have you seen the truth?

    63/ 3.5.5. Rebirth and transmigration
    64/ 3.5.6. Is there a soul?
    65/ 3.5.7. Does a being transmigrate?
    66/ 3.5.8. Karma and not-self
    67/ 3.5.9. Knowing rebirth
    68/ 3.5.10. Is the Buddha real?
    69/ 3.6.1. Is the body dear?
    70/ 3.6.2. Did the Buddha see the future?
    71/ 3.6.3. The marks of a great man
    72/ 3.6.4. Pure conduct
    73/ 3.6.5. Ordination
    74/ 3.6.6. Tears
    75/ 3.6.7. Passion
    76/ 3.6.8. Where is wisdom?
    77/ 3.6.9. Transmigration
    78/ 3.6.10. Memory
    79/ 3.6.11. Is memory prompted?
    80/ 3.7.1. Causes of memory
    81/ 3.7.2. The time of death
    82/ 3.7.3. Past sorrows

    [06] 83/ 3.7.4. How far to heaven?

    84/ 3.7.5. How fast is rebirth?
    85/ 3.7.6. Kinds of wisdom
    86/ 3.7.7. Is merit or demerit greater?
    87/ 3.7.8. Intentional wrong doing
    88/ 3.7.9. Travelling
    89/ 3.7.10. Long bones
    90/ 3.7.11. Cessation of breathing
    91/ 3.7.12. Ocean
    92/ 3.7.13. The taste of salt
    93/ 3.7.14. Dividing
    94/ 3.7.15. Perception, reason, and the soul
    95/ 3.7.16. A hard thing
    96/ 3.8. What is the time?
    97/ 4.1. Eight places to avoid when discussing
    98/ 4.2. Kinds of people who spoil discussions
    99/ 4.3. Kinds of people who spill secrets
    100/ 4.4. Ripening insight
    [07] 101/ 4.5. Qualities of a teacher

    102/ 4.6. Qualities of a lay disciple
    103/ 5.1.1. On Honours Paid To the Buddha
    104/ 5.1.2. The Omniscience Of the Buddha
    105/ 5.1.3. Why Devadatta Was Admitted To the Order
    106/ 5.1.4. Vessantara’s Earthquake
    107/ 5.1.5. King Sivi

    [08] 108/ 5.1.6. The Dilemma As To Conception

    109/ 5.1.7. The Duration Of the Faith
    110/ 5.1.8. The Buddha’s Sinlessness
    111/ 5.1.9. On the Advantages Of Meditation
    112/ 5.1.10. The Limit Of Three Months
    113/ 5.2.1. The Abolition Of Regulations
    114/ 5.2.2. Esoteric Teaching
    115/ 5.2.3. Death
    116/ 5.2.4. Pirit
    117/ 5.2.5. Māra, the Evil One
    118/ 5.2.6. Unconscious Crime

    [09] 119/ 5.2.7. The Buddha And His Followers

    120/ 5.2.8. Schism
    121/ 5.3.1. Precedence Of the Dharma
    122/ 5.3.2. The Harm Of Preaching
    123/ 5.3.3. The Secrets Of A Tathāgata
    124/ 5.3.4. The Foolish Fellow
    125/ 5.3.5. The Tree Talking
    126/ 5.3.6. The Buddha’s Last Illness
    127/ 5.3.7. Adoration Of Relics
    128/ 5.3.8. The Splinter Of Rock
    129/ 5.3.9. The Samaṇa
    130/ 5.3.10. The Buddha’s Exultation
    131/ 5.3.11. Kindness And Punishment
    132/ 5.3.12. The Dismissal Of the Elders
    133/ 5.4.1. The Murder Of Moggallāna
    134/ 5.4.2. On Secret Doctrine

    [10] 135/ 5.4.3. The Two Kinds Of Falsehood

    136/ 5.4.4. The Bodisat’s Consideration
    137/ 5.4.5. On Suicide
    138/ 5.4.6. A Loving Disposition
    139/ 5.4.7. Devadatta
    140/ 5.4.8. Women’s Wiles
    141/ 5.4.9. On the Fearlessness Of the Arahats
    142/ 5.4.10. On Causing the Omniscient One To Change His Mind
    143/ 5.5.1. Dilemma the Forty-First. On Dwelling-Places
    144/ 5.5.2. Dilemma the Forty-Second. Moderation In Food
    145/ 5.5.3. Dilemma the Forty-Third. Bakkula’s Superiority To the Buddha
    146/ 5.5.4. Dilemma the Forty-Fourth. The Originality Of the Buddha’s Teaching

    [11] 147/ 5.5.5. Dilemma the Forty-Fifth. The Buddha’s Kindness

    148/ 5.5.6. Dilemma the Forty-Sixth. The Mocking Of the Buddha
    149/ 5.5.7. Dilemma the Forty-Seventh. The Helplessness Of A Buddha
    150/ 5.5.8. Dilemma the Forty-Eighth. Why Gotama Claimed To Be A Brahman
    151/ 5.5.9. Dilemma the Forty-Ninth. Gifts To the Buddha
    152/ 5.5.10. Dilemma the Fiftieth. On the Buddha’s After-Doubt
    153/ 5.5.11. Dilemma the Fifty-First. Contradictory Statements As To the Buddha’s Teacher
    154/ 6.1.2. Dilemma the Fifty-Third. Why Should Gifts Be Given To the Order Rather Than To the Buddha?
    155/ 6.1.3. Dilemma the Fifty-Fourth. Is It More Advantageous To Be A Layman, Or To Enter the Order?
    156/ 6.1.4. Dilemma the Fifty-Fifth. Asceticism
    157/ 6.1.5. Dilemma the Fifty-Sixth. The Backsliders

    [12] 158/ 6.1.6. Dilemma the Fifty-Seventh. Why Have Arahats No Power Over Their Bodies?

    159/ 6.1.7. Dilemma the Fifty-Eighth. The Layman’s Sin
    160/ 6.1.8. Dilemma the Fifty-Ninth. The Guilty Recluse
    161/ 6.1.9. Dilemma the Sixtieth. The Soul In Water
    162/ 6.2.1. Dilemma the Sixty-First. The Obstacles
    163/ 6.2.2. Dilemma the Sixty-Second. The Lay Arahat
    164/ 6.2.3. Dilemma the Sixty-Third. The Faults Of the Arahat
    165/ 6.2.4. Dilemma the Sixty-Fourth. What Is, But Not In the World
    166/ 6.2.5. Dilemma the Sixty-Fifth. Things Without A Cause
    167/ 6.2.6. Dilemma the Sixty-Sixth. Modes Of Production
    168/ 6.2.7. Dilemma the Sixty-Seventh. Dead Demons
    169/ 6.2.8. Dilemma the Sixty-Eighth. The Method Of Promulgating the Rules
    170/ 6.2.9. Dilemma the Sixty-Ninth. The Heat Of the Sun

    171/ 6.2.10. Dilemma the Seventieth. The Seasons
    172/ 6.3.1. Dilemma the Seventy-First. Vessantara’s Giving
    173/ 6.3.2. Dilemma the Seventy-Second. Penance
    174/ 6.3.3. Dilemma the Seventy-Third. Virtue Stronger Than Vice

    [13] 175/ 6.3.4. Dilemma the Seventy-Fourth. Offerings To the Dead

    176/ 6.3.5. Dilemma the Seventy-Fifth. Dreams
    177/ 6.3.6. Dilemma the Seventy-Sixth. Premature Death
    178/ 6.3.7. Dilemma the Seventy-Seventh. Wonders At the Grave
    179/ 6.3.8. Dilemma the Seventy-Eighth. Conversion And Conduct
    180/ 6.3.9. Dilemma the Seventy-Ninth. The Pain Of Nirvāṇa
    181/ 6.3.10. Dilemma the Eightieth. The Outward Form Of Nirvāṇa

    [14] 182/ 6.3.11. Dilemma the Eighty-First. The Time Of Nirvana

    183/ 6.3.12. Dilemma the Eighty-Second. The Place Of Nirvana
    6.4.1. The Problem of Inference

    [15] 184/ 6.4.2. The Voluntary Extra Vows

    185/ 6.4.2. The Voluntary Extra Vows

    [16] 186/ 7.1. The Similes

    187/ 7.2.1. The Ass
    188/ 7.2.2. The Cock
    189/ 7.2.3. The Squirrel
    190/ 7.2.4. The Panther (Female)
    191/ 7.2.5. The Panther (Male)
    192/ 7.2.6. The Tortoise
    193/ 7.2.7. The Bamboo
    194/ 7.2.8. The Bow
    195/ 7.2.9. The Crow
    196/ 7.2.10. The Monkey
    197/ 7.3.1. The Gourd
    198/ 7.3.2. The Lotus
    199/ 7.3.3. The Seed
    200/ 7.3.4. The Sal-Tree
    201/ 7.3.5. The Ship
    202/ 7.3.6. The Anchor
    203/ 7.3.7. The Mast
    204/ 7.3.8. The Pilot
    205/ 7.3.9. The Sailor
    206/ 7.3.10. The Sea
    207/ 7.4.1. The Earth
    208/ 7.4.2. Water
    209/ 7.4.3. Fire.
    210. 7.4.4. Wind
    211. 7.4.5. The Rock
    [17] 212/ 7.4.6. Space

    213. 7.4.7. The Moon
    213. 7.4.8. The Sun
    214. 7.4.9. Sakka
    215. 7.4.10. The Sovran Overlord
    216. 7.5.1. The White Ant
    217. 7.5.2. The Cat
    218. 7.5.3. The Rat
    219. 7.5.4. The Scorpion
    220. 7.5.5. The Mungoose
    221. 7.5.6. The Old Male Jackal
    222. 7.5.7. The Deer
    223. 7.5.8. The Bull
    224. 7.5.9. The Boar
    225. 7.5.10. The Elephant
    226. 7.6.1. The Lion
    227. 7.6.2. The Cakravāka Bird
    228. 7.6.3. The Peṇāhikā Bird
    229. 7.6.4. The House-Pigeon
    230. 7.6.5. The Owl
    231. 7.6.6. The Indian Crane
    232. 7.6.7. The Bat
    233. 7.6.8. The Leech
    234. 7.6.9. The Serpent
    235. 7.6.10. The Rock-Snake
    236. 7.7.1. The Road Spider
    237. 7.7.2. The Child At the Breast
    238. 7.7.3. The Land Tortoise
    239. 7.7.4. The Mountain Height
    [18] 240/ 7.7.5. The Treee

    241. 7.7.6. The Rain
    242. 7.7.7. The Diamond
    243. 7.7.8. The Hunter
    244. 7.7.9. The Fisherman
    245. 7.7.10. The Carpenter
    246. 7.8.1. The Waterpot
    247. 7.8.2. Black Iron
    248. 7.8.3. The Sunshade
    249. 7.8.4. The Rice Field
    250. 7.8.5. Medicine
    251. 7.8.6. Food
    252. 7.8.7. The Archer
    253. 8. Conclusion.

    HERE ENDS THE BOOK OF THE PUZZLES AND THE SOLUTIONS OF MILINDA AND NĀGASENA.

Mục Lục  

  • [00.1] Trang 1

    1. Miêu tả thành phố Sāgala
    2. Chuyện Tiền Kiếp

    3. Trí tuệ xuất chúng và sự thích tranh luận của Vua Milinda
    4. Câu chuyện ra đời của ĐĐ Nāgasena
    5. Nāgasena được chấp nhận là một Sadi trong Hội Chúng.
    6. Nāgasena thành tựu quả Nhập Lưu
    7. Nāgasena đắc đạo quả vị A-la-hán
    8. Milinda chứng minh Đại Đức Āyupāla sai
    9. Nāgasena đến; đặc điểm của Ngài
    10. Vua Milinda đến gặp Ngài Nāgasena

    [02] 3.1.1. Cá Nhân và tên gọi; ẩn dụ cỗ xe

    3.1.2. Câu hỏi về hạ lạp
    3.1.3. (Tiết mục) cách các vua và các nhà học giả thảo luận
    3.1.4. Không có linh hồn trong hơi thở
    3.1.5. Mục đích của sự xuất gia trong Phật Giáo
    3.1.6. Sự Tái Sinh
    3.1.7. Tướng Trạng của Tuệ và tác ý
    3.1.8. Tướng Trạng của Tuệ và Tác Ý (tiếp theo.)
    3.1.9. Giới Hạnh làm nền tảng
    3.1.10. Tướng Trạng của Tín
    3.1.11. Đặc tính của tín
    3.1.12. Tướng trạng của tinh tấn
    3.1.13. Tướng trạng của Niệm

    [03] 3.1.14.Tướng trạng của Định

    3.1.15. Tướng trạng của Tuệ
    3.1.16. Sự khác biệt của các pháp
    3.2.1. Sự tương quan thân trước và sau khi tái sinh
    3.2.2. Tái sinh và sự tỉnh thức
    3.2.3. Trí (Kiến thức) và tuệ phân biệt
    3.2.4. Những cảm thọ của Bậc Vô Sinh
    3.2.5. Cảm thọ lạc có là tốt?
    3.2.6. Cái gì tái sinh?
    3.2.7. Ngài có đi tái sinh không?
    3.2.8. Danh và Sắc
    3.2.9. Thời gian
    Chapter 3 - 3.3.1. Điểm khởi đầu của một chúng sinh
    3.3.2. Nguồn gốc của thời gian hình thành
    3.3.3. Điểm khởi đầu
    3.3.4. Pháp Hữu Vi
    3.3.5. Nguồn gốc và sự hình thành của các pháp hữu vi
    3.3.6. có phải con người có sự hiểu biết ?

    [04] 3.3.7. Tâm thức và Nhãn thức

    3.3.8. Contact, sensation, and idea
    3.3.9. Sensation
    3.3.10. Idea
    3.3.11. Purpose
    3.3.12. Perception
    3.3.13. Reflection
    3.3.14. Investigation
    3.4.1. Unblending
    3.4.2. Salt
    3.4.3. Five senses
    3.4.4. Rich and poor
    3.4.5. Renunciation again
    3.4.6. Nibbāna and karma
    3.4.7. The world rests on water
    3.4.8. Nibbāna is cessation
    3.4.9. Not all receive Nibbāna
    3.4.10. One not receiving Nibbāna knows it is happy
    3.5.1. Seeing the Buddha
    3.5.2. The Buddha is pre-eminent
    3.5.3. Knowing the Buddha’s incomparability

    [05] 3.5.4. Have you seen the truth?

    3.5.5. Rebirth and transmigration
    3.5.6. Is there a soul?
    3.5.7. Does a being transmigrate?
    3.5.8. Karma and not-self
    3.5.9. Knowing rebirth
    3.5.10. Is the Buddha real?
    3.6.1. Is the body dear?
    3.6.2. Did the Buddha see the future?
    3.6.3. The marks of a great man
    3.6.4. Pure conduct
    3.6.5. Ordination
    3.6.6. Tears
    3.6.7. Passion
    3.6.8. Where is wisdom?
    3.6.9. Transmigration
    3.6.10. Memory
    3.6.11. Is memory prompted?
    3.7.1. Causes of memory
    3.7.2. The time of death
    3.7.3. Past sorrows

    [06] 3.7.4. How far to heaven?

    3.7.5. How fast is rebirth?
    3.7.6. Kinds of wisdom
    3.7.7. Is merit or demerit greater?
    3.7.8. Intentional wrong doing
    3.7.9. Travelling
    3.7.10. Long bones
    3.7.11. Cessation of breathing
    3.7.12. Ocean
    3.7.13. The taste of salt
    3.7.14. Dividing
    3.7.15. Perception, reason, and the soul
    3.7.16. A hard thing
    3.8. What is the time?
    4.1. Eight places to avoid when discussing
    4.2. Kinds of people who spoil discussions
    4.3. Kinds of people who spill secrets
    4.4. Ripening insight
    [07] 4.5. Qualities of a teacher

    4.6. Qualities of a lay disciple
    5.1.1. On Honours Paid To the Buddha
    5.1.2. The Omniscience Of the Buddha
    5.1.3. Why Devadatta Was Admitted To the Order
    5.1.4. Vessantara’s Earthquake
    5.1.5. King Sivi

    [08] 5.1.6. The Dilemma As To Conception

    5.1.7. The Duration Of the Faith
    5.1.8. The Buddha’s Sinlessness
    5.1.9. On the Advantages Of Meditation
    5.1.10. The Limit Of Three Months
    5.2.1. The Abolition Of Regulations
    5.2.2. Esoteric Teaching
    5.2.3. Death
    5.2.4. Pirit
    5.2.5. Māra, the Evil One
    5.2.6. Unconscious Crime

    [09] 5.2.7. The Buddha And His Followers

    5.2.8. Schism
    5.3.1. Precedence Of the Dharma
    5.3.2. The Harm Of Preaching
    5.3.3. The Secrets Of A Tathāgata
    5.3.4. The Foolish Fellow
    5.3.5. The Tree Talking
    5.3.6. The Buddha’s Last Illness
    5.3.7. Adoration Of Relics
    5.3.8. The Splinter Of Rock
    5.3.9. The Samaṇa
    5.3.10. The Buddha’s Exultation
    5.3.11. Kindness And Punishment
    5.3.12. The Dismissal Of the Elders
    5.4.1. The Murder Of Moggallāna
    5.4.2. On Secret Doctrine

    [10] 5.4.3. The Two Kinds Of Falsehood

    5.4.4. The Bodisat’s Consideration
    5.4.5. On Suicide
    5.4.6. A Loving Disposition
    5.4.7. Devadatta
    5.4.8. Women’s Wiles
    5.4.9. On the Fearlessness Of the Arahats
    5.4.10. On Causing the Omniscient One To Change His Mind
    5.5.1. Dilemma the Forty-First. On Dwelling-Places
    5.5.2. Dilemma the Forty-Second. Moderation In Food
    5.5.3. Dilemma the Forty-Third. Bakkula’s Superiority To the Buddha
    5.5.4. Dilemma the Forty-Fourth. The Originality Of the Buddha’s Teaching

    [11] 5.5.5. Dilemma the Forty-Fifth. The Buddha’s Kindness

    5.5.6. Dilemma the Forty-Sixth. The Mocking Of the Buddha
    5.5.7. Dilemma the Forty-Seventh. The Helplessness Of A Buddha
    5.5.8. Dilemma the Forty-Eighth. Why Gotama Claimed To Be A Brahman
    5.5.9. Dilemma the Forty-Ninth. Gifts To the Buddha
    5.5.10. Dilemma the Fiftieth. On the Buddha’s After-Doubt
    5.5.11. Dilemma the Fifty-First. Contradictory Statements As To the Buddha’s Teacher
    6.1.2. Dilemma the Fifty-Third. Why Should Gifts Be Given To the Order Rather Than To the Buddha?
    6.1.3. Dilemma the Fifty-Fourth. Is It More Advantageous To Be A Layman, Or To Enter the Order?
    6.1.4. Dilemma the Fifty-Fifth. Asceticism
    6.1.5. Dilemma the Fifty-Sixth. The Backsliders

    [12] 6.1.6. Dilemma the Fifty-Seventh. Why Have Arahats No Power Over Their Bodies?

    6.1.7. Dilemma the Fifty-Eighth. The Layman’s Sin
    6.1.8. Dilemma the Fifty-Ninth. The Guilty Recluse
    6.1.9. Dilemma the Sixtieth. The Soul In Water
    6.2.1. Dilemma the Sixty-First. The Obstacles
    6.2.2. Dilemma the Sixty-Second. The Lay Arahat
    6.2.3. Dilemma the Sixty-Third. The Faults Of the Arahat
    6.2.4. Dilemma the Sixty-Fourth. What Is, But Not In the World
    6.2.5. Dilemma the Sixty-Fifth. Things Without A Cause
    6.2.6. Dilemma the Sixty-Sixth. Modes Of Production
    6.2.7. Dilemma the Sixty-Seventh. Dead Demons
    6.2.8. Dilemma the Sixty-Eighth. The Method Of Promulgating the Rules
    6.2.9. Dilemma the Sixty-Ninth. The Heat Of the Sun

    6.2.10. Dilemma the Seventieth. The Seasons
    6.3.1. Dilemma the Seventy-First. Vessantara’s Giving
    6.3.2. Dilemma the Seventy-Second. Penance
    6.3.3. Dilemma the Seventy-Third. Virtue Stronger Than Vice

    [13] 6.3.4. Dilemma the Seventy-Fourth. Offerings To the Dead

    6.3.5. Dilemma the Seventy-Fifth. Dreams
    6.3.6. Dilemma the Seventy-Sixth. Premature Death
    6.3.7. Dilemma the Seventy-Seventh. Wonders At the Grave
    6.3.8. Dilemma the Seventy-Eighth. Conversion And Conduct
    6.3.9. Dilemma the Seventy-Ninth. The Pain Of Nirvāṇa
    6.3.10. Dilemma the Eightieth. The Outward Form Of Nirvāṇa

    [14] 6.3.11. Dilemma the Eighty-First. The Time Of Nirvana

    6.3.12. Dilemma the Eighty-Second. The Place Of Nirvana
    6.4.1. The Problem of Inference

    [15] 6.4.2. The Voluntary Extra Vows

    6.4.2. The Voluntary Extra Vows

    [16] 7.1. The Similes

    7.2.1. The Ass
    7.2.2. The Cock
    7.2.3. The Squirrel
    7.2.4. The Panther (Female)
    7.2.5. The Panther (Male)
    7.2.6. The Tortoise
    7.2.7. The Bamboo
    7.2.8. The Bow
    7.2.9. The Crow
    7.2.10. The Monkey
    7.3.1. The Gourd
    7.3.2. The Lotus
    7.3.3. The Seed
    7.3.4. The Sal-Tree
    7.3.5. The Ship
    7.3.6. The Anchor
    7.3.7. The Mast
    7.3.8. The Pilot
    7.3.9. The Sailor
    7.3.10. The Sea
    7.4.1. The Earth
    7.4.2. Water
    7.4.3. Fire.
    210. 7.4.4. Wind
    211. 7.4.5. The Rock
    [17] 212/ 7.4.6. Space

    213. 7.4.7. The Moon
    213. 7.4.8. The Sun
    214. 7.4.9. Sakka
    215. 7.4.10. The Sovran Overlord
    216. 7.5.1. The White Ant
    217. 7.5.2. The Cat
    218. 7.5.3. The Rat
    219. 7.5.4. The Scorpion
    220. 7.5.5. The Mungoose
    221. 7.5.6. The Old Male Jackal
    222. 7.5.7. The Deer
    223. 7.5.8. The Bull
    224. 7.5.9. The Boar
    225. 7.5.10. The Elephant
    226. 7.6.1. The Lion
    227. 7.6.2. The Cakravāka Bird
    228. 7.6.3. The Peṇāhikā Bird
    229. 7.6.4. The House-Pigeon
    230. 7.6.5. The Owl
    231. 7.6.6. The Indian Crane
    232. 7.6.7. The Bat
    233. 7.6.8. The Leech
    234. 7.6.9. The Serpent
    235. 7.6.10. The Rock-Snake
    236. 7.7.1. The Road Spider
    237. 7.7.2. The Child At the Breast
    238. 7.7.3. The Land Tortoise
    239. 7.7.4. The Mountain Height
    [18] 240/ 7.7.5. The Treee

    241. 7.7.6. The Rain
    242. 7.7.7. The Diamond
    243. 7.7.8. The Hunter
    244. 7.7.9. The Fisherman
    245. 7.7.10. The Carpenter
    246. 7.8.1. The Waterpot
    247. 7.8.2. Black Iron
    248. 7.8.3. The Sunshade
    249. 7.8.4. The Rice Field
    250. 7.8.5. Medicine
    251. 7.8.6. Food
    252. 7.8.7. The Archer
    253. 8. Conclusion.

    HERE ENDS THE BOOK OF THE PUZZLES AND THE SOLUTIONS OF MILINDA AND NĀGASENA.

Introduction  

The Milindapañha, the eighteenth book of the Khuddaka Nikaya (according to the Burmese version of the Pali canon), consists of 7 parts as shown below. The conclusion to the Milindapañha states that it contains 262 questions, though in the editions available today only 236 can be found. Although not included as a canonical text in the traditions of all the Theravadin countries, this work is much revered throughout and is one of the most popular and authoritative works of Pali Buddhism.

Lời Giới Thiệu  

Kinh Mi Tiên Vấn Đáp-Milindapañha, là cuốn kinh thứ mười tám trong Khuddaka Nikaya - Kinh Tiểu Bộ Kinh (theo phiên bản Miến Điện của kinh điển Pali), gồm 7 phần như dưới đây. Kinh Mi Tiên Vấn Đáp gồm 262 câu hỏi, mặc dù trong các phiên bản hiện nay, chỉ có 236 câu được tìm thấy. Mặc dù không bao gồm như là một văn bản kinh điển trong truyền thống của tất cả các quốc gia Phật giáo Nguyên Thủy, bộ kinh này rất được tôn kính và là một trong những tác phẩm phổ biến nhất và có thẩm quyền của kinh điển Phật giáo Pali.

Composed around the beginning of the Common Era, and of unknown authorship, the Milindapañha is set up as a compilation of questions posed by King Milinda to a revered senior monk named Nagasena. This Milinda has been identified with considerable confidence by scholars as the Greek king Menander of Bactria, in the dominion founded by Alexander the Great, which corresponds with much of present day Afghanistan. Menander's realm thus would have included Gandhara, where Buddhism was flourishing at that time.

Sáng tác vào khoảng đầu Công nguyên, và không rõ tác giả, bộ kinh Mi Tiên Vấn Đáp-Milindapañha được thiết lập như là một biên soạn các câu hỏi của vua Milinda để tôn kính một vị trưởng lão tên là Na Tiên-Nagasena. Vua Milinda đã được xác định với sự tự tin đáng kể của các học giả như nhà vua Hy Lạp Menander của Bactria, trong lãnh địa được thành lập bởi Đại đế Alexander, tương ứng với phần lớn Afghanistan ngày nay. Lãnh vực của Menander bao gồm Gandhara, nơi Phật giáo được hưng thịnh vào thời gian đó.

What is most interesting about the Milindapañha is that it is the product of the encounter of two great civilizations — Hellenistic Greece and Buddhist India — and is thus of continuing relevance as the wisdom of the East meets the modern Western world. King Milinda poses questions about dilemmas raised by Buddhist philosophy that we might ask today. And Nagasena's responses are full of wisdom, wit, and helpful analogies.

Điều thú vị nhất về bộ kinh Mi Tiên Vấn Đáp-Milindapañha là sản phẩm của các cuộc gặp gỡ của hai nền văn minh lớn - Hy Lạp và Phật giáo Ấn Độ - và thật vậy liên quan tiếp tục là sự khôn ngoan của phương Đông gặp thế giới hiện đại phương Tây. Vua Milinda đặt ra câu hỏi về tình huống khó xử nêu ra trong triết lý Phật giáo mà chúng ta có thể hỏi ngày hôm nay. Và phản hồi của Na Tiên với đầy đủ trí tuệ, trí thông minh, và loại suy diễn hữu ích.

1. Description of Sāgala  

Reverence Be To the Blessed One, the Arahat, the Sammā-Sambuddha.

1. Miêu tả thành phố Sāgala  

Kính lạy Đức Thế Tôn, A-la-hán, Sammā-Sambuddha.

King Milinda, at Sāgala the famous town of yore,
To Nāgasena, the world famous sage, repaired.
(So the deep Ganges to the deeper ocean flows.)
To him, the eloquent, the bearer of the torch
Of Truth, dispeller of the darkness of men’s minds,
Subtle and knotty questions did he put, many,
Turning on many points. Then were solutions given
Profound in meaning, gaining access to the heart,
Sweet to the ear, and passing wonderful and strange.
For Nāgasena’s talk plunged to the hidden depths
Of Vinaya and of Abhidhamma (Law and Thought)
Unravelling all the meshes of the Suttas’ net,
Glittering the while with metaphors and reasoning high.
Come then! Apply your minds, and let your hearts rejoice,
And hearken to these subtle questionings, all grounds
Of doubt well fitted to resolve.

Vua Milinda, tại thị trấn nổi tiếng Sāgala Xứ Bactria,
Thường thăm viếng ĐĐ Nāgasena, nhà hiền triết nổi tiếng thế giới.
(Ví như sông Hằng sâu chảy ra đại dương sâu hơn .)
Đối với Ngài, có tài hùng biện, soi sáng
Chân lý, xua tan bóng tối trong tâm của loài người,
Vua đã đặt nhiều câu hỏi tinh tế và ý nhị,
Xoay quanh nhiều điểm. Sau đó, giải pháp được đưa ra
Có ý nghĩa sâu sắc, tiếp cận trái tim,
Ngọt ngào đến tai, và vượt qua tuyệt vời và kỳ lạ.
Với bài nói chuyện của Nāgasena chiều sâu tiềm ẩn
Về Luật và Vi Diệu Pháp (Luật và Tâm Thức Luận)
Làm sáng tỏ tất cả các mắt lưới của Tạng Kinh,
Lấp lánh trong khi ẩn dụ và lý luận cao.
Hãy đến đây! Hãy vận dụng trí của bạn và để trái tim bạn hân hoan,
Và chú ý đến những câu hỏi tinh vi này, tất cả đều rõ ràng
Tất nhiên cũng được giải quyết thuyết phục.

Thus hath it been handed down by tradition.

—There is in the country of the Yonakas a great centre of trade, a city that is called Sāgala, situate in a delightful country well watered and hilly, abounding in parks and gardens and groves and lakes and tanks, a paradise of rivers and mountains and woods. Wise architects have laid it out, and its people know of no oppression, since all their enemies and adversaries have been put down. Brave is its defence, with many and various strong towers and ramparts, with superb gates and entrance archways; and with the royal citadel in its midst, white walled and deeply moated. Well laid out are its streets, squares, cross roads, and market places. Well displayed are the innumerable sorts of costly merchandise with which its shops are filled. It is richly adorned with hundreds of alms-halls of various kinds; and splendid with hundreds of thousands of magnificent mansions, which rise aloft like the mountain peaks of the Himalayas. Its streets are filled with elephants, horses, carriages, and foot-passengers, frequented by groups of handsome men and beautiful women, and crowded by men of all sorts and conditions, Brahmans, nobles, artificers, and servants. They resound with cries of welcome to the teachers of every creed, and the city is the resort of the leading men of each of the differing sects. Shops are there for the sale of Benares muslin, of Koṭumbara stuffs, and of other cloths of various kinds; and sweet odours are exhaled from the bazaars, where all sorts of flowers and perfumes are tastefully set out. jewels are there in plenty, such as men’s hearts desire, and guilds of traders in all sorts of finery display their goods in the bazaars that face all quarters of the sky. So full is the city of money, and of gold and silver ware, of copper and stone ware, that it is a very mine of dazzling treasures. And there is laid up there much store of property and corn and things of value in warehouses-foods and drinks of every sort, syrups and sweetmeats of every kind. In wealth it rivals Uttara-kuru, and in glory it is as Āḷakamandā, the city of the gods.

Vì lý do này, Bộ kinh Milindapanha đã được lưu truyền theo truyền thuyết

— Ở đất nước Yonakas (Greece - Hy Lạp) có một trung tâm thương mại lớn, thành phố tên gọi là Sāgala, tọa lạc trong một vùng đất trù phú có nhiều đồi núi sông hồ, có rất nhiều công viên và khu vườn, rừng cây và hồ nước , một thiên đường của sông và núi và rừng. Các người sáng tạo tài giỏi đã tạo ra nó, và người dân của nó không biết đến sự áp bức, vì tất cả kẻ thù và sự nguy hại đã bị tiêu trừ. Lòng dũng cảm là phòng thủ vững chắc, với nhiều tháp canh và thành lũy khác nhau, với các cổng vòm tuyệt vời; và với hoàng thành ở giữa, có tường trắng và hào sâu. Các đường phố, quảng trường, đường cắt ngang và các khu chợ được phô bày đẹp mắt. Vô số loại hàng hóa đắt tiền được trưng bày đẹp mắt trong các cửa hàng. Được trang hoàng phong phú với hàng trăm phước xá với đủ loại; và lộng lẫy với hàng trăm ngàn dinh thự nguy nga, sừng sững như những đỉnh núi của dãy Himalaya. Trên các con đường tấp nập với voi, ngựa, xe ngựa và hành khách đi bộ, những nhóm nam thanh nữ tú thường xuyên lui tới, và đông đúc những mọi thành phần người dân thuộc đủ mọi điều kiện, Bà la môn, quý tộc, thợ thuyền và người hầu. Nói với nhau những lời chào mừng các vị thầy của mọi tín ngưỡng, và thành phố là nơi nghỉ dưỡng của những người lãnh đạo của các giáo phái khác nhau. Những cửa hàng bán lụa Benares, đồ Koṭumbara, và các loại vải khác; Tại các khu chợ mùi hương thơm tỏa ra từ nơi tất cả các loại hoa và nước hoa được bày biện trang nhã. đồ trang sức có rất nhiều, làm thỏa mãn những ước muốn của những người chung quanh, và các cửa hàng buôn bán đủ loại đồ mỹ nghệ trưng bày hàng hóa của họ trong những khu chợ đối diện lấp đầy phần tư của bầu trời. Thành của tiền, của vàng và bạc, của đồng và bằng đá, đầy đến mức nó là một mỏ của những kho báu chói lọi. Và ở đó có rất nhiều kho tài sản, ngô và những thứ có giá trị trong kho - thực phẩm và đồ uống đủ loại, xi-rô và đồ ngọt đủ loại. Về sự giàu có, nó sánh ngang với xứ của người dân Bắc Kuru Châu(Uttara-kuru), và về mặt vinh quang, nó được ví như Āḷakamandā, thành phố của các vị thần.

Having said thus much we must now relate the previous birth history of these two persons (Milinda and Nāgasena) and the various sorts of puzzles. This we shall do under six heads:

    Their previous history (Pubba-yoga).
    The Milinda problems.
    Questions as to distinguishing characteristics.
    Puzzles arising out of contradictory statements.
    Puzzles arising out of ambiguity.
    Discussions turning on metaphor.

Như vậy đã giới thiệu đủ, bây giờ nói về tiền sanh của Vua Milinda và ĐĐ Nāgasena và nhiều loại câu hỏi về nhiều thể loại khác nhau. Điều này chúng ta chia làm sáu tựa đề:

    Thời quá khứ của hai người (Pubba-yoga).
    Câu hỏi của Vua Milinda.
    Câu hỏi về Hành Tướng.
    Câu đố nảy sinh từ những tuyên bố mâu thuẫn.
    Câu đố nảy sinh từ sự mơ hồ.
    Các cuộc thảo luận về phép ẩn dụ.

And of these the Milinda problems are in two divisions-questions as to distinctive characteristics, and questions aiming at the dispelling of doubt; and the puzzles arising out of contradictory statements are in two divisions—the long chapter, and the problems in the life of the recluse.

Và trong số này, các câu hỏi của Vua Milinda nằm trong phần - câu hỏi về các đặc điểm khác biệt, và câu hỏi nhằm xóa tan nghi ngờ; và những câu hỏi nảy sinh từ những tuyên bố trái ngược nhau được chia thành hai phần - Phần chính và những vấn đề trong cuộc sống của người xuất gia.

2. Their Previous History  

2. Chuyện Tiền Kiếp  

Previous births of Milinda and Nāgasena  

By pubba-yoga is meant their past Karma (their doings in this or previous lives).

Long ago, they say, when Kassapa the Buddha was promulgating the faith, there dwelt in one community near the Ganges a great company of members of the Order. There the brethren, true to established rules and duties, rose early in the morning, and taking the long-handled brooms, would sweep out the courtyard and collect the rubbish into a heap, meditating the while on the virtues of the Buddha.

Tiền Kiếp của Vua Milinda Và ĐĐ Nāgasena  

Từ vựng pubba-yoga có nghĩa là nghiệp (Karma) quá khứ của họ (hành động của họ trong kiếp này hoặc kiếp trước).

Cách đây rất lâu, người ta nói rằng , khi Đức Phật Kassapa truyền bá đức tin, có một cộng đồng cư ngụ gần sông Hằng . Ở đó, những vị tỳ khưu huynh đệ tuân thủ giới luật và phẩm hạnh đã dậy vào sáng sớm, cầm những chiếc chổi cán dài quét sân và gom rác thành một đống, trong tâm quán niệm ân đức Phật.

One day a brother told a novice to remove the heap of dust. But he, as if he heard not, went about his business; and on being called a second time, and a third, still went his way as if he had not heard. Then the brother, angry with so intractable a novice, dealt him a blow with the broom stick. This time, not daring to refuse, he set about the task crying; and as he did so he muttered to himself this first aspiration:

‘May I, by reason of this meritorious act of throwing out the rubbish, in each successive condition in which I may be born up to the time when I attain Nirvāṇa, be powerful and glorious as the midday sun!’

Một ngày nọ, một vị tỳ kheo nói với vị sadi đi dọn đống rác. Nhưng vị sadi như thể không nghe vẫn đi làm công việc của mình; và khi được gọi lần thứ hai, và lần thứ ba, vị sadi vẫn như không nghe thấy. Sau đó, vị tỳ kheo tức giận với vị sadi khó dạy, đã lấy cây chổi đánh vị sadi. Lần này, không dám từ chối, vị sadi khóc lóc kể về nhiệm vụ; và vị sadi đã phát nguyện lần thứ nhất rằng:

'Với Phước báu dọn bỏ rác này, tôi nguyện rằng trong mỗi điều kiện liên tiếp mà tôi có thể được sinh vào dù cảnh giới nào xin cho tôi đầy đủ quyền lực và oai lực như mặt trời giữa trưa, cho đến khi tôi đạt được Niết-bàn."

When he had finished his work he went to the river side to bathe, and on beholding the mighty billows of the Ganges seething and surging, he uttered this second aspiration:

‘May I, in each successive condition in which I may be born till I attain Nirvāṇa, possess the power of saying the right thing, and saying it instantly, under any circumstance that may arise, carrying all before me like this mighty surge!’

Khi hoàn thành công việc của mình, vị sadi ra bờ sông để tắm, và nhìn thấy dòng nước sông Hằng chảy cuồn cuộn, anh ta đã thốt lên nguyện vọng thứ hai này:

Trong mỗi điều kiện liên tiếp cầu xin cho tôi có thể được sinh ra cho đến khi tôi đạt được Niết-bàn, mong rằng tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào có thể phát sinh cho tôi sở hữu khả năng nói điều đúng, và nói điều đó ngay lập tức, không bị ngập ngừng như làn sóng vô tận của con sông này.”

Now that brother, after he had put the broom away in the broom closet, had likewise wandered down to the river side to bathe, and as he walked he happened to overhear what the novice had said. Then thinking: ‘If this fellow, on the ground of such an act of merit, which after all was instigated by me, can harbour hopes like this, what may not I attain to?’ he too made his wish, and it was thus:

‘In each successive condition in which I may be born till I attain Nirvāṇa, may I too be ready in saying the right thing at once, and more especially may 1 have the power of unravelling and of solving each problem and each puzzling question this young man may put-carrying all before me like this mighty surge!’

Vị tỳ kheo lúc bấy giờ sau khi cất chổi vào tủ đựng chổi, cũng đã đi xuống bờ sông để tắm, và tình cờ nghe được những gì sadi nguyện. Lúc đó vị tỳ kheo nghĩ: 'Nếu vị sadi này, trên nền tảng của một hành động công đức, là do ta nhắc nhở, mà có thể nuôi dưỡng những hy vọng như thế này, thì ta có thể không đạt được điều gì?' rồi vị tỳ kheo phát nguyện rằng :

'Trong mỗi điều kiện liên tiếp mà tôi có thể được sinh ra cho đến khi tôi đạt được Niết-bàn, tôi cũng có thể sẵn sàng nói điều đúng ngay lập tức, và đặc biệt hơn là tôi có thể có khả năng làm sáng tỏ và giải quyết từng vấn đề và từng câu hỏi khó hiểu mà vị sadi này mang tất cả trước mặt ta như làn sóng cuồn cuộn này! '

Then for the whole period between one Buddha and the next these two people wandered from existence to existence among gods and men. And these two also were forseen by our Buddha, just as he foresaw Tissa the Elder, the son of the Moggalī, so to them also did he foretell their future fate, saying: ‘Five hundred years after I have passed away will these two reappear, and the subtle Law and Doctrine taught by me will they two explain, unravelling and disentangling its difficulties by questions put and metaphors adduced.’

Sau đó, trong suốt thời gian giữa một vị Phật và vị Phật tiếp theo, hai người này trải qua từ kiếp này sang kiếp khác giữa Chư Thiên và loài người. Và hai người này cũng được Đức Phật của chúng ta báo trước, giống như Ngài đã thấy Trưởng lão Tissa, con trai của Moggalī, nên Ngài cũng báo trước về số phận tương lai của họ, rằng: 'Năm trăm năm sau khi ta qua đời, hai người này sẽ xuất hiện trở lại , và Luật và Pháp đã được Ta thuyết giảng, hai người này sẽ làm sáng tỏ và tháo gỡ những khó khăn bằng những câu hỏi đặt ra và giải thích bằng những phép ẩn dụ. '

Milinda’s greatness and wisdom and love of disputation  

Of the two the novice became the king of the city of Sāgala in India, Milinda by name, learned, eloquent, wise, and able; and a faithful observer, and that at the right time, of all the various acts of devotion and ceremony enjoined by his own sacred hymns concerning things past, present, and to come. Many were the arts and sciences he knew—holy tradition and secular law; the Sāṅkhya, Yoga, Nyāya, and Vaiśeshika systems of philosophy; arithmetic; music; medicine; the four Vedas, the Purāṇas, and the Itihāsas; astronomy, magic, causation, and spells; the art of war; poetry; conveyancing —in a word, the whole nineteen.

Trí tuệ xuất chúng và sự thích tranh luận của Vua Milinda  

Trong hai người thì vị sa di trở thành vua của thành phố Sāgala ở Ấn Độ, tên là Milinda, có học thức, có tài hùng biện, khôn ngoan và tài giỏi; và có tài năng quan sát trung thực, và vào đúng thời điểm quá khứ, hiện tại, vị lai, tất cả các nghệ thuật tôn giáo và nghi lễ khác nhau, những bài thánh ca thiêng liêng của riêng vua. Nhiều nghệ thuật và khoa học nhà vua được học qua là- Kinh thánh và luật pháp thế tục; hệ thống triết học Sāṅkhya, Yoga, Nyāya, và Vaiśeshika; toán học; Âm nhạc; y học; bốn kinh Veda, Purāṇas, và Itihāsas; thiên văn học, ma thuật, nhân quả và phép thuật; nghệ thuật chiến tranh; thơ; chuyển tải — Nói tổng quát, tất cả mười chín môn học.

As a disputant he was hard to equal, harder still to overcome; the acknowledged superior of all the founders of the various schools of thought. And as in wisdom so in strength of body, swiftness, and valour there was found none equal to Milinda in all India. He was rich too, mighty in wealth and prosperity, and the number of his armed hosts knew no end.

Với tư cách là một nhà tranh luận không ai sánh bằng, khó khuất phục; được thừa nhận là đứng đầu những người sáng lập ra các trường phái tư tưởng khác nhau. Và về trí tuệ, thân thể cường tráng, nhanh nhẹn và dũng cảm, không ai sánh bằng Milinda ở khắp Ấn Độ. Nhà vua giàu có, nhiều tài sản và thịnh vượng, và số lượng binh lực có vũ trang của vua là nhiều vô kể.

Now one day Milinda the king proceeded forth out of the city to pass in review the innumerable host of his mighty army in its fourfold array (of elephants, cavalry, bowmen, and soldiers on foot). And when the numbering of the forces was over, the king, who was fond of wordy disputation, and eager for discussion with casuists, sophists, and gentry of that sort, looked at the sun (to ascertain the time), and then said to his ministers: ‘The day is yet young. What would be the use of getting back to town so early? Is there no learned person, whether wandering teacher or Brahman, the head of some school or order, or the master of some band of pupils (even though he profess faith in the Arahat, the Supreme Buddha), who would be able to talk with me, and resolve my doubts?’

Một ngày nọ đức vua Milinda ra khỏi thành phố để duyệt binh đội quân hùng mạnh của mình trong dàn quân bốn binh chủng (gồm tượng binh, kỵ binh, lính cung và bộ binh). Sau khi việc duyệt binh lực kết thúc, nhà vua, người thích tranh luận, và háo hức tranh luận với những người khéo thuyết giải, những người ngụy biện và lịch thiệp, đức vua nhìn lên mặt trời (để xác định thời gian), rồi nói với các quan đại thần rằng: 'Ngày còn sớm. Trở lại thành phố sớm như vậy có ích gì? Không có một người uyên bác nào, dù là Sa Môn hay Bà La Môn, người đứng đầu một trường học, có hội chúng, có đồ chúng, là giáo thọ sư (người tuyên xưng đức tin Đức Phật tối cao, một vị Alahán), người có thể nói chuyện với trẫm, và giải thích những nghi ngờ của trẫm? '

Thereupon the five hundred Yonakas said to Milinda the king: ‘There are the six Masters, O king!—Pūraṇa Kassapa, Makkhali of the cowshed, the Nigaṇṭha of the Nāta clan, Sañjaya the son of the Belaṭṭha woman, Ajita of the garment of hair, and Pakudha Kaccāyana. These are well known as famous founders of schools, followed by bands of disciples and hearers, and highly honoured by the people. Go, great king! put to them your problems, and have your doubts resolved.’

Năm trăm người xứ Yonakas tháp tùng vua Milinda lúc đó nói rằng: 'Tâu Đức Vua, có sáu vị Đạo sư! —Pūraṇa Kassapa, Makkhali của trại chăn bò, Nigaṇṭha của gia tộc Nāta, Sañjaya con trai của người phụ nữ Belaṭṭha, Ajita quấn người bằng tóc, và Pakudha Kaccāyana. Những người nổi tiếng là những người lãnh đạo các trường học, có các tín đồ là các ban nhạc đệ tử và người nghe, và được mọi người rất tôn vinh. Đi đi, đại vương! hãy tranh luận vấn đề của Ngài với họ để được sáng tỏ những nghi ngờ của Ngài. '

So king Milinda, attended by the five hundred Yonakas, mounted the royal car with its splendid equipage, and went out to the dwelling-place of Pūraṇa Kassapa, exchanged with him the compliments of friendly greeting, and took his seat courteously apart. And thus sitting he said to him:

‘Who is it, venerable Kassapa, who rules the world?’

‘The Earth, great king, rules the world!’

Nghe như vậy vua Milinda lên chiếc xe hoàng gia với trang bị lộng lẫy khởi hành có năm trăm người tùy tùng Yonakas đi theo sau và đến nơi ở của Pūraṇa Kassapa rời khỏi chỗ ngồi của mình rồi chào hỏi ông ta những lời thân thiện và nhã nhặn . Sau khi ngồi, Vua nói với Pūraṇa Kassapa :

"Thưa Ngài Kassapa đáng kính, ai là người thống trị thế gian?"

"Tâu đại vương, trái đất bảo hộ thế gian!"

‘But, venerable Kassapa, if it be the Earth that rules the world, how comes it that some men go to the Avīci hell, thus getting outside the sphere of the Earth?’

Thưa Ngài Kassapa đáng kính, nếu là Trái đất thống trị thế giới, thì làm sao mà một số chúng sanh đi đến địa ngục Avīci, do đó đi ra ngoài phạm vi của Trái đất chăng? "

When he had thus spoken, neither could Pūraṇa Kassapa swallow the puzzle, nor could he bring it up; crestfallen, driven to silence, and moody, there he sat.

Khi vua Milinda nói như vậy, Pūraṇa Kassapa làm thinh không thể nói lên lời; ông ta ngồi đó với sự bối rối, im lặng, và ủ rũ.

Then Milinda the king said to Makkhali of the cowshed: ‘Are there, venerable Gosāla, good and evil acts? Is there such a thing as fruit, ultimate result, of good and evil acts?’

Và rồi vua Milinda đi đến gặp Makkhali Gosāla ca chuồng bò: “Này tôn giả Gosāla, có những hành động thiện và bất thiện không? Có cho ra quả của những hành vi thiện và bất thiện không? "

‘There are no such acts, O king; and no such fruit, or ultimate result. Those who here in the world are nobles, they, O king, when they go to the other world, will become nobles once more. And those who are Brahmans, or of the middle class, or workpeople, or outcasts here, will in the next world become the same. What then is the use of good or evil acts ? ’

‘Tâu đại vương, không có những nghiệp thiện và bất thiện; và không có cho ra quả của các nghiệp thiện và nghiệp bất thiện. Tâu đại vương, những ai ở thế giới này thuộc dòng dõi quý tộc, khi họ sang thế giới bên kia, sẽ tái sinh thành quý tộc một lần nữa. Và những người Bà la môn giáo, hoặc thuộc tầng lớp trung lưu, hoặc công nhân, hoặc những người bị ruồng bỏ ở đây, khi tái sinh trong thế giới tiếp theo cũng sẽ trở nên như vậy. Vậy thì việc sử dụng các nghiệp thiện hay bất thiện là gì?

‘If, venerable Gosāla, it be as you say then, by parity of reasoning, those who, here in this world, have a hand cut off, must in the next world become persons with a hand cut off, and in like manner those who have had a foot cut off or an ear or their nose!’

And at this saying Makkhali was silenced.

Thưa tôn giả Gosāla, nếu đúng như lời ngài nói thì theo lý luận tương tự như thế, những người, ở đây trên thế giới này, bị chặt tay, ở thế giới tiếp theo phải trở thành những người bị chặt tay, và giống như những người họ đã bị chặt chân hoặc tai hoặc mũi phải không! '

Makkali đã im lặng với câu nói này.

Then thought Milinda the king within himself: ‘All India is an empty thing, it is verily like chaff! There is no one, either recluse or Brahman, capable of discussing things with me, and dispelling my doubts.’ And he said to his ministers:

‘Beautiful is the night and pleasant! Who is the recluse or Brahman we can visit to-night to question him, who will be able to converse with us and dispel our doubts ?’

And at that saying the counsellors remained silent, and stood there gazing upon the face of the king.

Sau đó, đức vua Milinda suy nghĩ rằng : 'Toàn thể Ấn Độ quả thật trống rỗng, nó thực sự giống như một cái trấu! Không có ai, người tu sĩ (ẩn dật) hay Bà La Môn, có thể thảo luận mọi việc với ta, và xóa tan những nghi ngờ của ta. ” Và đức vua nói với các quan đại thần của mình:

“ Ban đêm đẹp đẽ và dễ chịu! Ai là người tu sĩ ẩn dật hay Bà La Môn mà chúng ta có thể đến thăm vào ban đêm để hỏi ông ta, ai sẽ có thể trò chuyện với chúng ta và xua tan nghi ngờ của chúng ta? ”

Khi nghe như vậy, các quan đại thần vẫn im lặng, và đứng đó nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nhà vua.

Birth story of Nāgasena  

Now at that time the city of Sāgala had for twelve years been devoid of learned men, whether Brahmans, Samanas, or laymen. But wherever the king heard that such persons dwelt, thither he would go and put his questions to them. But they all alike, being unable to satisfy the king by their solution of his problems, departed hither and thither, or if they did not leave for some other place, were at all events reduced to silence. And the brethren of the Order went, for the most part, to the Himālaya mountains.

Câu chuyện ra đời của ĐĐ Nāgasena  

Thành phố Sāgala lúc bấy giờ đã mười hai năm vắng bóng những người uyên bác, dù là Bà La Môn giáo, các vị Sa Môn hay cư sĩ. Nhưng bất cứ nơi nào nhà vua nghe nói rằng những người như vậy cư ngụ, nhà vua sẽ đến và hỏi họ những nghi vấn của mình. Nhưng tất cả đều giống nhau, không thể làm hài lòng nhà vua giải đáp những nghi vấn của mình, họ đã rời đi đến nơi này hoặc nơi khác, Những người nào không rời đi đến phương trời khác, thì họ giữ im lặng. Khi đó phần lớn các vị Alahán đã đến ẩn cư tại vùng núi Himālaya.

Now at that time there dwelt, in the mountain region of the Himālayas, on the Guarded Slope, an innumerable company of Arahats (brethren who, while yet alive, had attained Nirvāṇa). And the venerable Assagutta, by means of his divine power of hearing, heard those words of king Milinda. And he convened an assembly of the Order on the summit of the Yugandhara mountain, and asked the brethren: ‘Is there any member of the Order able to hold converse with Milinda the king, and resolve his doubts?’

Tại vùng núi của Himālaya vào thời điểm đó, có rất nhiều các vị A-la-hán ẩn cư (những vị tỳ kheo đã đắc đạo quả Nirvāṇa). Và tôn giả Assagutta, với thiên nhĩ thần thông của mình, đã nghe được những lời đó của vua Milinda. Và tôn giả Assagutta đã triệu tập một hội chúng tỳ kheo trên đỉnh núi Yugandhara, và hỏi các vị tỳ kheo: "Có vị tỳ kheo nào có năng lực có thể trò chuyện với vua Milinda và giải quyết những nghi ngờ của ông ấy không?"

Then were they all silent. And a second and a third time he put the same question to them, and still none of all the number spake. Then he said to the assembled Order: ‘There is, reverend Sirs, in the heaven of the Thirty-three, and east of the Vejayanta palace, a mansion called Ketumatī, wherein dwells the god Mahāsena. He is able to hold converse with Milinda the king, and to resolve his doubts.’ And the innumerable company of Arahats vanished from the summit of the Yugandhara mountain, and appeared in the heaven of the Thirty-three.

Tất cả đều im lặng. Và lần thứ hai và thứ ba, Ngài Assagutta hỏi họ tương tự , và vẫn không có ai trả lời. Sau đó, Ngài Assagutta nói với hội chúng tỳ kheo: ‘Này các vị tỳ kheo, ở cõi trời Ba mươi ba, và phía đông của cung điện Vejayanta, có một cung điện tên là Ketumatī, nơi ở đó có vị Thiên Tử Mahāsena. Vị ấy có thể trò chuyện với nhà vua Milinda, và giải tỏa những điều nghi ngờ của vua. ” Nghe như vậy các vị A-la-hán biến mất khỏi đỉnh núi Yugandhara, và xuất hiện trên cõi trời Ba mươi ba (Cõi trời Đao Lợi - Tam Thập Tam).

And Sakka, the king of the gods, beheld those brethren of the Order as they were coming from afar. And at the sight of them he went up to the venerable Assagutta, and bowed down before him, and stood reverently aside. And so standing he said to him: ‘Great, reverend Sir, is the company of the brethren that has come. What is it that they want? I am at the service of the Order. What can I do for you?’

Thiên Chủ Sakka, vua của các Chư Thiên, đã nhìn thấy những vị tỳ kheo đang đến từ xa. Và khi nhìn thấy họ, ông đi đến đảnh lễ Ngài Assagutta, và cung kính đứng sang một bên. Và đứng như vậy, Thiên Chủ Sakka nói với Ngài Assagutta: ‘Bạch Ngài, các vị tỳ kheo đã đến. Các vị muốn gì? Tôi cai quản cõi trời . Tôi có thể làm gì cho các ngài?'

And the venerable Assagutta replied: ‘There is, O king, in India, in the city of Sāgala, a king named Milinda. As a disputant he is hard to equal, harder still to overcome, he is the acknowledged superior of all the founders of the various schools of thought. He is in the habit of visiting the members of the Order and harassing them by questions of speculative import.’

Tôn giả Assagutta đáp: ‘Thưa Thiên Chủ, ở Ấn Độ, tại thành phố Sāgala, có một vị vua tên là Milinda. Một nhà tranh luận biện tài không ai sánh bằng, người khó khuất phục, không ai thắng nổi, ông ta được thừa nhận đứng đầu những người sáng lập ra các trường phái tư tưởng khác nhau. Ông ta thường đến hội chúng tỳ kheo hỏi họ những câu hỏi mang tính lý thuyết. '

Then said Sakka, the king of the gods, to him: ‘That same king Milinda, venerable one, left this condition to be born as a man. And there dwells in the mansion Ketumatī a god, Mahāsena by name, who is able to hold converse with him and to resolve his doubts. That god we will beseech to suffer himself to be reborn into the world of men.’

Và rồi vị Thiên Chủ Sakka nói với Ngài Assagutta : ‘Bạch ngài, vua Milinda đã rời khỏi nơi này để được sinh ra làm người. Và trong cung trời Ketumatī có một Thiên Tử tên là Mahāsena, có thể trò chuyện và giải quyết những nghi ngờ của vua Milinda. Chúng ta sẽ thỉnh cầu vị Thiên Tử Mahāsena về việc tái sinh vào thế giới loài người. "

So Sakka, the king of the gods, preceded by the Order, entered the Ketumatī mansion; and when he had embraced Mahāsena the god, he said to him: ‘The Order of the brethren, Lord, makes this request of you-to be reborn into the world of men.’

Do vậy Thiên Chủ Sakka dẫn hội chúng tỳ kheo đi vào cung điện Ketumatī; và ôm lấy Thiên Tử Mahāsena và nói rằng: "Này Thiên Tử, hội chúng tỳ kheo thỉnh ngài tái sinh vào thế giới loài người."

‘I have no desire, Sir, for the world of men, so overladen with action (Karma). Hard is life as a man. It is here, Sir, in the world of the gods that, being reborn in ever higher and higher spheres, I hope to pass away!’

"Bạch ngài, tôi không có ham muốn thế giới loài người, nơi có nhiều phiền não với nghiệp (Karma). Cuộc sống của loài người đầy rẫy khó khăn. Thưa ngài, trong thế giới của Chư Thiên, chính nơi đây tôi hy vọng sẽ qua đời và được tái sinh trong những cảnh giới cao hơn.

And a second and a third time did Sakka, the king of the gods, make the same request, and the reply was still the same. Then the venerable Assagutta addressed Mahāsena the god, and said: ‘On passing in review, Lord, the worlds of gods and men, there is none but thee that we find able to succour the faith by refuting the heretical views of Milinda the king. The whole Order beseeches thee, Lord, saying: “Condescend, O worthy one, to be reborn among men, in order to lend to the religion of the Blessed One thy powerful aid.”’

Vua Trời Sakka hỏi lần thứ hai và lần thứ ba câu hỏi tương tự, và câu trả lời vẫn y như vậy. Sau đó, tôn giả Assagutta nói với Thiên Tử Mahāsena : ‘Thưa Thiên Tử Mahāsena xem xét lại, trong thế giới của Chư Thiên và loài người, chúng tôi thấy chỉ có ngài mới có thể với đức tin mà khuất phục bằng cách bác bỏ quan điểm dị giáo của vua Milinda". Toàn thể tỳ kheo đồng thanh nói : “Thưa Thiên Tử Mahāsena, hãy hạ sanh vào thế giới loài người, xin ngài hãy giúp đỡ và truyền bá Giáo Pháp của Đức Thế Tôn

Then was Mahāsena the god overjoyed and delighted in heart at the thought that he would be able to help the faith by refuting the heresy of Milinda; and he gave them his word, and said: ‘Very well then, venerable ones, I consent to be reborn in the world of men,’

Và rồi Thiên Tử Mahāsena đã hoan hỉ khi nghĩ rằng ngài sẽ có thể với đức tin mà khuất phục vua Milinda bỏ tà thuyết; và Thiên tử Mahāsena nói với hội chúng tỳ kheo rằng: "Lành thay, lành thay, này các vị tỳ kheo, tôi đồng ý tái sinh trong thế giới loài người,"

Then the brethren, having thus accomplished the task they had taken in hand, vanished from the heaven of the Thirty-three, and reappeared on the Guarded Slope in the Himālaya mountains. And the venerable Assagutta addressed the Order, and said: ‘Is there, venerable ones, any brother belonging to this company of the Order, who has not appeared in the assembly?’

Sau khi các vị tỳ kheo đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, biến mất khỏi trời Tam Thập Tam, và trở lại nơi ẩn cư trong dãy núi Himālaya. Và tôn giả Assagutta ngỏ lời với hội chúng, và nói: "Thưa các vị tỳ kheo, có vị tỳ kheo thuộc hội chúng này mà chưa xuất hiện tại hội chúng không?"

Thereupon a certain brother said there was, that Rohaṇa had a week previously gone into the mountains, and become buried in meditation, and suggested that a messenger should be sent to him. And at that very moment the venerable Rohaṇa aroused himself from his meditation, and was aware that the Order was expecting him. And vanishing from the mountain top, he appeared in the presence of the innumerable company of the brethren.

Nghe hỏi như vậy một vị tỳ kheo nói rằng có vị tỳ kheo tên là Rohaṇa đã đi vào núi để tu tập sâu trong thiền định, và đề nghị cử một vị tỳ kheo đi đến gặp Rohaṇa. Và ngay lúc đó tỳ kheo Rohaṇa xuất thiền định của mình, và biết rằng Hội Chúng đang đợi mình. Và ông biến mất khỏi đỉnh núi, rồi xuất hiện trước sự chứng kiến của số đông hội chúng.

And the venerable Assagutta said to him: ‘How now, venerable Rohaṇa! When the religion of the Buddha is in danger of crumbling away, have you no eyes for the work of the Order?’

‘It was through inadvertence, Sir,’ said he.
‘Then, venerable Rohaṇa, atone for it.’
‘What, Sir, should I do?’

Và đại đức Assagutta nói với đại đức Rohaṇa rằng: “Này tỳ kheo Rohaṇa! Khi lời dạy của Đức Thế Tôn đang có nguy cơ suy tàn, ngươi không quan tâm đến đến những việc cần làm của Hội Chúng sao? '

ĐĐ Rohaṇa nói: “Đó là do vô tình, thưa ngài,”
"Này Rohaṇa người hãy chuộc lỗi."
"Thưa Ngài, tôi nên làm gì?"

‘There is a Brahman village, venerable Rohaṇa, called Kajangala, at the foot of the Himālaya mountains, and there dwells there a Brahman called Sonuttara. He will have a son called Nāgasena. Go to that house for alms during seven years and ten months. After the lapse of that time thou shalt draw away the boy from a worldly life, and cause him to enter the Order. When he shall have abandoned the world, then shalt thou be free of the atonement for thy fault.’

Này tỳ kheo Rohaṇa, có một ngôi làng của Bà La Môn, được gọi là Kajangala, dưới chân núi Himālaya, và ở đó có một Bà La Môn tên là Sonuttara. Anh ta sẽ có một đứa con trai tên là Nāgasena được sanh ra. Hãy đến ngôi nhà đó để khất thực trong suốt bảy năm và mười tháng. Trong thời gian đi khất thực, ngươi phải hướng dẫn đứa trẻ đó xuất gia, và đưa vào Hội Chúng. Khi người ấy đã xuất gia, thì ngươi sẽ được chuộc tội cho lỗi lầm của mình. '

‘Let it be even as thou sayest,’ said the venerable Rohaṇa in assent.

Tỳ kheo Rohaṇa chấp thuận và nói: "Con sẽ làm theo lời của Ngài nói:

Now Mahāsena the god passed away from the world of the gods, and was reborn in the womb of the wife of the Brahman Sonuttara. And at the moment of his conception three strange, wonderful things took place:—arms and weapons became all ablaze, the tender grain became ripe in a moment, and there was a great rain (in the time of drought). And the venerable Rohaṇa went to that house for alms for seven years and ten months from the day of Mahāsena’s re-incarnation, but never once did he receive so much as a spoonful of boiled rice, or a ladleful of sour gruel, or a greeting, or a stretching forth of the joined hands, or any sort of salutation. Nay rather it was insults and taunts that fell to his share: and there was no one who so much as said, "Be so good, Sir, as to go on to the next house.’

Lúc bấy giờ Thiên Tử Mahāsena đã rời khỏi thế giới của Chư Thiên, và được tái sinh trong tử cung của người vợ của Brahman Sonuttara. Và vào thời điểm bà thụ thai, ba điều kỳ lạ, tuyệt vời đã xảy ra: - vũ trang và binh khí bị bốc cháy, những hạt lúa chuyển sang chín vàng, và có một trận mưa lớn (trong thời gian đó là hạn hán). Và tôn giả Rohaṇa đã đến ngôi nhà đó để khất thực trong bảy năm mười tháng kể từ ngày Mahāsena tái sinh, nhưng chưa lần nào ông nhận được nhiều như một thìa cơm sôi, một muôi canh chua, hay một lời chào. , hoặc dang rộng hai bàn tay chào đón, hoặc bất kỳ kiểu chào nào. Đúng hơn là những lời lăng mạ và chế nhạo vị tỳ kheo này: và không có ai nói, "Thưa ngài, để đi đến ngôi nhà tiếp theo và làm tốt như vậy."

But when all that period had gone by he one day happened to have those very words addressed to him. And on that day the Brahman, on his way back from his work in the fields, saw the Elder as he met him on his return, and said: ‘Well, hermit, have you been to our place

Nhưng khi thời gian bảy năm mười tháng trôi qua, một ngày nọ tình cờ có người nói với vị tỳ kheo Rohaṇa lời như vậy. Và vào ngày hôm đó, vị Bà La Môn, trên đường đi làm đồng về gặp tỳ kheo Rohaṇa, đã nói: “Này vị tu sĩ, ông đã đến chỗ của chúng tôi chưa?

‘Yes, Brahman, I have.’

‘But did you get anything there?’

‘Yes, Brahman, I did.’

And he was displeased at this, and went on home, and asked them: ‘Did you give anything to that hermit?’

‘We gave him nothing,’ was the reply.

Vâng, thưa ông, tôi có đến.

Vậy ông đã nhận được cái gì ở nhà tôi?

Vâng, thưa ông, tôi có nhận được

Và người Bàlamôn hoan hỉ, đi về nhà, và hỏi rằng: Các người đã cho vị tu sĩ đó thứ gì phải không?

"Chúng tôi đã không cho ông ta cái gì hết" Người nhà trả lời.

Thereupon the Brahman, the next day, seated himself right in the doorway, thinking to himself: ‘To-day I’ll put that hermit to shame for having told a lie.’ And the moment that the Elder in due course came up to the house again, he said: ‘Yesterday you said you had got something at my house, having all the while got nothing! Is lying allowed to you fellows?’

Và rồi, ngày hôm sau, vị Bàlamôn ngồi trước cửa suy nghĩ rằng: 'Ngày hôm nay, tôi sẽ khiến vị tu sĩ đó phải xấu hổ vì đã nói dối.' Một lúc sau, vị tỳ kheo đến ngôi nhà một lần nữa, vị Balamôn nói: 'Hôm qua bạn đã không được ai cho gì đó ở nhà của tôi, sao bạn lại nói là có nhận được thứ gì đó! Tại sao bạn lại phạm vào tội nói dối?

And the Elder replied: ‘Brahman, for seven years and ten months no one even went so far as to suggest politely that I should pass on. Yesterday this courtesy was extended to me. It was to that that I referred.’

Và Trưởng lão trả lời: ‘Này ông Bà la môn, trong bảy năm mười tháng đã không có ai nói ra một đề nghị một cách lịch sự rằng tôi nên đi đi. Còn hôm qua tôi đã nhận được phép lịch sự này. Đó là điều mà tôi đã muốn nói. "

The Brahman thought to himself: ‘If these men, at the mere experience of a little courtesy, acknowledge in a public place, and with thanks, that they have received an alms, what will they not do if they really receive a gift!’ And he was much struck by this, and had an alms bestowed upon the Elder from the rice and curry prepared for his own use, and added furthermore: ‘Every day you shall receive here food of the same kind.’ And having watched the Elder as he visited the place from that day onwards, and noticed how subdued was his demeanour, he became more and more pleased with him, and invited him to take there regularly his midday meal. And the Elder gave, by silence, his consent; and daily from that time forth, when he had finished his meal, and was about to depart, he would pronounce some short passage or other from the words of the Buddha.

Bà-la-môn đã suy nghĩ rằng: Nếu những người này chỉ nhận được một lời nói nhã nhặn mà lại ca tụng và lời cảm ơn ở nơi công cộng là họ đã nhận được của bố thí. Và họ nếu nhận được bố thí thì làm sao mà họ không ca tụng mình chứ! Và anh ta đã rất ấn tượng về điều này, và đã bố thí cho Trưởng lão từ gạo và cà ri được chuẩn bị để sử dụng cho riêng mình, và nói thêm rằng: 'Mỗi ngày, Ngài sẽ nhận được ở đây thức ăn cùng loại như vậy.' Và đã theo dõi Trưởng lão, và nhận thấy phong thái trầm tỉnh của vị Trưởng Lão, anh ta càng ngày càng khởi lên niềm tin nhiều hơn, và mời thỉnh vị Trưởng Lão đến đó thường xuyên để thọ bữa ăn giữa trưa tại nhà mình. Và Trưởng lão đã đồng ý bằng cách im lặng; và hàng ngày kể từ thời điểm đó, mỗi khi vị Trưởng Lão thọ thực xong và trong khi từ giả, Ngài Trưởng Lão đã thuyết giảng một số bài giảng ngắn hay những câu Phật ngôn của Đức Phật.

Now the Brahman’s wife had, after her ten months, brought forth her son; and they called his name Nāgasena. He grew up in due course till he became seven years old, and his father said to the child:

‘Do you want, dear Nāgasena, to study the learning traditional in this Brahmanical house of ours?’

‘What is it called, father?’ said he.

Sau mười tháng bấy giờ vợ của người Balamôn sinh con trai; và họ đặt tên là Nāgasena. đứa bé lớn lên trong sự chăm sóc hoàn chỉnh cho đến khi lên bảy tuổi, và người cha nói với đứa trẻ:

‘Hỡi Nāgasena, con có muốn học các môn học truyền thống trong ngôi nhà Bà La Môn giáo này của chúng ta không?”

Đứa bé hỏi: "Đó là cái gì, thưa Cha?"

‘The three Vedas are called learning (Sikkhā), other kinds of knowledge are only arts, my dear.’

‘Yes, I should like to learn them, father,’ said the boy.

- Này con, ba bộ kinh Vệ Đà được gọi là các môn học (Sikkhā), các loại kiến thức khác chỉ là nghệ thuật.

Đứa con trai trả lời : "Thưa cha, con sẽ học"

Then Sonuttara the Brahman gave to a Brahman teacher a thousand pieces as his teaching fee, and had a divan spread for him aside in an inner chamber, and said to him: ‘Do thou, Brahman, teach this boy the sacred hymns by heart.’

Sau đó, Bà La Môn Sonuttara đưa cho một vị thầy Bà La Môn một ngàn đồng làm tiền dạy học, và đặt một chiếc giường nhỏ cho ông ta tại một bên trong buồng trong, và nói với ông ta: ‘Thưa ông Bà La Môn, hãy dạy cho cậu bé này thuộc lòng những bài thánh ca thiêng liêng.

So the teacher made the boy repeat the hymns, urging him to get them by heart. And young Nāgasena, after one repetition of them, had learnt the three Vedas by heart, could intone them correctly, had understood their meaning, could fix the right place of each particular verse, and had grasped the mysteries they contained. All at once there arose in him an intuitive insight into the Vedas, with a knowledge of their lexicography, of their prosody, of their grammar, and of the legends attaching to the characters in them. He became a philologist and grammarian, and skilled alike in casuistry and in the knowledge of the bodily marks that foreshadow the greatness of a man.

Vì vậy, vị thầy Balamôn cho cậu bé tụng đọc nhiều lần các bài thánh ca, thúc giục cậu học thuộc lòng. Và cậu bé Nāgasena, sau một lần lặp lại, đã học thuộc lòng ba kinh Vệ Đà, có thể nhập chúng một cách chính xác, hiểu được ý nghĩa của chúng, có thể sửa chữa đúng chỗ của từng câu cụ thể, và đã nắm được những bí ẩn mà chúng chứa đựng. Tất cả ngay lập tức nảy sinh trong cậu bé một cái nhìn trực quan về kinh Veda, với kiến thức về từ vựng của chúng, về ưu điểm của chúng, về ngữ pháp của chúng, và về những truyền thuyết gắn liền với các nhân vật trong chúng. Ông trở thành một nhà ngữ văn học và ngữ pháp học, đồng thời cũng có kỹ năng trong lĩnh vực xếp tầng và kiến thức về các dấu hiệu báo trước trên cơ thể sự vĩ đại của một người đàn ông.

Then young Nāgasena said to his father: ‘Is There anything more to be learned in this Brahmanical family of ours, or is this all?’

‘There is no more, Nāgasena, my dear. This is all,’ was the reply.

Sau đó, chàng trai Nāgasena nói với cha mình: "Còn điều gì cần học thêm trong gia đình Bà La Môn giáo này của chúng ta không, hay là con đã học hết tất cả rồi?"

‘Không còn gì nữa. Này Nāgasena, thân yêu của cha.Đây là tất cả. Người cha trả lời.

And young Nāgasena repeated his lesson to his teacher for the last time, and went out of the house, and in obedience to an impulse arising in his heart as the result of previous Karma, sought a place of solitude, where he gave himself up to meditation. And he reviewed what he had learnt throughout from beginning to end, and found no value in it anywhere at all. And he exclaimed in bitterness of soul: ‘Empty forsooth are these Vedas, and as chaff. There is in them neither reality, nor worth, nor essential truth!’

Và chàng trai trẻ Nāgasena lặp lại bài học của mình với thầy lần cuối, và đi ra khỏi nhà, và tuân theo một sự thôi thúc khởi sinh trong lòng do kết quả của Nghiệp quá khứ, đã tìm kiếm một nơi thanh vắng, tại đây anh đã từ bỏ chính mình để đi vào thiền định. Và anh ấy xem lại những gì mình đã học xuyên suốt từ đầu đến cuối, và không tìm thấy giá trị nào trong đó cả. Và anh ta khởi lên trong sự cay đắng trong tâm: 'Các bộ Vệ Đà này quả là rỗng không, và là vô nghĩa. Trong chúng không có cốt lõi, không có giá trị, cũng không phải sự thật thiết yếu! '

Nāgasena’a admission as a novice into the Order  

That moment the venerable Rohaṇa, seated at his hermitage at Vattaniya, felt in his mind what was passing in the heart of Nāgasena. And he robed himself, and taking his alms-bowl in his hand, he vanished from Vattaniya and appeared near the Brahman village Kajaṅgala. And young Nāgasena, as he stood again in the doorway, saw him coming in the distance. At the sight of him he became happy and glad, and a sweet hope sprang up in his heart that from him he might learn the essential truth. And he went to him, and said: ‘Who art thou, Sir, that thou art thus bald-headed, and wearest yellow robes?’

Nāgasena được chấp nhận là một Sadi trong Hội Chúng.   

Ngay lúc đó tôn giả Rohaṇa, đang ngồi tại ẩn thất của mình tại Vattaniya, với tha tâm thông ông biết được những suy nghĩ của Nāgasena. Tôn giả Rohaṇa đã mặc y áo và cầm lấy chiếc bát khất thực trong tay biến mất khỏi Vattaniya và xuất hiện gần làng Kajaṅgala của người Brahman. Và chàng trai trẻ Nāgasena, khi đó đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thấy tôn giả Rohaṇa đang đi tới từ xa. Khi nhìn thấy tôn giả Rohaṇa , Nāgasena trở nên vui mừng và hạnh phúc, và sự phỉ lạc dâng trào trong tâm, và nghĩ rằng mình có thể học được sự thật cốt yếu. Nên Nāgasena gần tôn giả Rohaṇa và nói: “Thưa ngài, ngài là ai mà cạo đầu, mặc áo cà sa màu vàng?

‘They call me a recluse, my child’ (Pabbajita: literally, ‘one who has abandoned;’ that is, the worldly life).

‘And why do they call thee “one who has abandoned?”’

‘Này cậu bé, Họ gọi ta là người xuất gia’ (Pabbajita: nghĩa là ‘một người rời bỏ cuộc sống trần tục).

"Và tại sao họ gọi ngài là" một người đã xuất gia?

‘Because a recluse is one who has receded from The world in order to make the stain of sinful things recede. It is for that reason, my child, that they call me a recluse.’

‘Why, Sir, dost thou not wear hair as others do?’

Bởi vì một người xuất gia là một người đã rút lui khỏi Thế giới trần tục xa lià những phiền não ô nhiễm. Này cậu, chính vì lý do đó, họ gọi ta là bậc xuất gia. "

Tại sao, thưa ngài, ngài không để tóc như những người khác? "

‘A recluse shaves off his hair and beard on the recognition of the sixteen impediments therein to the higher life. And what are those sixteen ? the impediments of ornamenting it, and decking it out, of putting oil upon it, of shampooing it, of placing garlands round it, of using scents and unguents, and myrobalan seeds, and dyes, and ribbons, and combs, of calling in the barber, of unravelling curls, and of the possibility of vermin. When their hair falls off they are grieved and harassed; yea, they lament sometimes, and cry, and beat their breasts, or fall headlong in a swoon—and entangled by these and such impediments men may forget those parts of wisdom or learning which are delicate and subtle.’

'Một người xuất gia cạo sạch râu và tóc của mình khi nhận ra mười sáu điều trở ngại trong cuộc sống cao hơn. Và mười sáu đó là gì? những vướng bận của việc giữ gìn nó, và trang trí nó, bôi dầu lên nó, gội đầu nó, đặt vòng hoa quanh nó, sử dụng mùi hương và chất không mùi, và hạt myrobalan, thuốc nhuộm, ruy băng và lược, của việc kêu gọi thợ cắt tóc, làm rối các lọn tóc xoăn, và khả năng có chấy rận. Khi tóc rụng, họ đau buồn và phiền não; vâng, đôi khi họ than thở, và khóc, và đập ngực, hoặc gục đầu trong cơn say - và bị cuốn theo bởi những điều này và những trở ngại như vậy, con người có thể quên đi những phần khôn ngoan hoặc học thức vốn là tinh tế và tế nhị. '

‘And why, Sir, are not thy garments, too, as those of other men?’

"Thưa Ngài, tại sao quần áo của Ngài không giống như của những người khác?"

‘Beautiful clothes, my boy, such as are worn by worldly men, are inseparable from the five cravings. But whatsoever dangers lurk in dress he who wears the yellow robes knows nothing of. It is for that reason that my dress is not as other men’s.’

Này cậu bé, quần áo đẹp, chẳng hạn như những người trần tục mặc do nơi ngũ dục lạc. Nhưng bất kỳ nguy hiểm được sanh khởi từ vải vóc nào đều không rình rập người mặc áo choàng y cà sa màu vàng . Chính vì lý do đó mà cách ăn mặc của tôi không giống những người trần tục. "

‘Dost thou know, Lord, what is real knowledge?’

‘Yes, lad, the real knowledge I know; and what is the best hymn (mantra) in the world, that too I know.’

‘Couldst thou teach it, Lord, to me too?’

‘Yes, I could.’

‘Teach me, then.’

‘Just now is not the right time for that; we, have come down to the village for alms.’

Thưa Ngài, Ngài có biết kiến thức thực sự là gì? "

Phải, cậu bé, kiến thức thực sự mà ta biết; và đâu là bài thánh ca (thần chú) hay nhất trên thế giới, điều đó ta cũng biết. '

Ngài có thể dạy tôi điều đó không?

Vâng, Ta có thể

Vậy dạy tôi đi nào

"Bây giờ không phải là thời gian thích hợp để làm điều đó, chúng tôi phải vào làn để khất thực"

Then young Nāgasena took the alms-bowl the venerable Rohaṇa was carrying, and led him into the house, and with his own hand supplied him with food, hard and soft, as much as he required. And when he saw that he had finished his meal, and withdrawn his hand from the bowl, he said to him: ‘Now, Sir, will you teach me that hymn?’

Rồi cậu bé Nāgasena cầm lấy chiếc bình bát mà tôn giả Rohaṇa đang mang, dẫn Ngài vào nhà, và chính tay cậu bé dâng thức ăn bao nhiêu loại cứng loại mềm tùy theo ý của Ngài. Khi thấy người đã ăn xong, tay rời khỏi bình bát, cậu bé nói với Ngài: “Bây giờ, thưa Ngài, Ngài có dạy cho tôi bài thánh ca đó không?”

‘When thou hast become free from impediments, my lad, by taking upon thee, and with thy parents’ consent, the hermit’s dress I wear, then I can teach it thee.’

"Này cậu bé, Khi con không còn bị cản trở, bằng cách thuyết phục được sự đồng ý của cha mẹ con cho phép, con mặc chiếc áo cà sa của vị xuất gia mà ta mặc, thì ta có thể dạy cho con."

So young Nāgasena went to his father and mother, and said: ‘This recluse says he knows the best hymn in the world, but that he cannot teach it to any one who has not entered the Order as his pupil. I should like to enter the Order and learn that hymn.’

Do đó, cậu bé Nāgasena đã đến gặp cha và mẹ của mình, và nói: ‘Thưa cha mẹ vị xuất gia này nói rằng Ngài biết bài thánh ca hay nhất trên thế giới, nhưng không thể dạy cho bất kỳ ai chưa được nhận làm học trò của Ngài trong Hội Chúng. Con muốn vào Hội Chúng và học bài thánh ca đó. '

And his parents gave their consent; for they wished him to learn the hymn, even at the cost of retiring from the world; and they thought that when he had learned it he would come back again.

Và cha mẹ cậu bé đã đồng ý; vì họ mong cậu học thánh ca, ngay cả khi phải rời khỏi gia đình để xuất gia ; và họ nghĩ rằng khi cậu đã biết được điều đó, cậu sẽ trở về sau khi học xong.

Then the venerable Rohaṇa took Nāgasena to the Vattaniya hermitage, to the Vijamba Vatthu, and having spent the night there, took him on to the Guarded Slope, and there, in the midst of the innumerable company of the Arahats, young Nāgasena was admitted, as a novice, into the Order.

Sau đó, tôn giả Rohaṇa đưa Nāgasena đến ẩn thất Vattaniya, rồi đến Vijamba Vatthu, và qua đêm ở đó, rồi đưa đến vùng núi, và ở đó, giữa vô số các vị A-la-hán, Nāgasena trẻ đã được xuất gia, như một Sadi trong Hội Chúng.

And then, when he had been admitted to the Order, the venerable Nāgasena said to the venerable Rohaṇa: ‘I have adopted your dress; now teach me that hymn.’

Và sau đó, khi đã được nhận vào Hội Chúng, Sadi Nāgasena nói với Tôn giả Rohaṇa: “Con đã mặc y cà sa giống của Ngài; bây giờ hãy dạy con bài thánh ca đó.

Then the venerable Rohaṇa thought thus to himself: ‘In what ought I first to instruct him, in the Discourses (Suttanta) or in the deeper things of the faith (Abhidhamma)?’ and inasmuch as he saw that Nāgasena was intelligent, and could master the Abhidhamma with ease, he gave him his first lesson in that.

Và rồi tôn giả Rohaṇa tự nghĩ : 'Điều gì ta nên hướng dẫn cậu bé trước, Kinh (Suttanta) hay Vi Diệu Pháp(Abhidhamma)?' Và bất ngờ cậu Nāgasena thông minh, đĩnh ngộ Vi Diệu Pháp một cách dễ dàng, tôn giả đã cho cậu học Vi Diệu Pháp trước tiên.

And the venerable Nāgasena, after hearing it repeated but once, knew by heart the whole of the Abhidhamma—that is to say, the Dhamma Saṅgaṇi, with its great divisions into good, bad, and indifferent qualities, and its subdivisions into couples and triplets —the Vibhaṅga, with its eighteen chapters, beginning with the book on the constituent elements of beings—the Dhātu Kathā, with its fourteen books, beginning with that on compensation and non-compensation—the Puggala Paññatti, with its six divisions into discrimination of the various constituent elements, discrimination of the various senses and of the properties they apprehend, and so on —the Kathā Vatthu, with its thousand sections, five hundred on as many points of our own views, and five hundred on as many points of our opponents’ views—the Yamaka, with its ten divisions into complementary propositions as to origins, as to constituent elements, and so on—and the Paṭṭhāna, with its twenty-four chapters on the reason of causes, the reason of ideas, and the rest. And he said : ‘That will do, Sir. You need not propound it again. That will suffice for my being able to rehearse it.’

Và tôn giả Nāgasena, sau khi nghe nhiều lần tạng Vi Diệu Pháp nhưng với một lần, đã thuộc lòng toàn bộ Vi Diệu Pháp — là bộ Dhamma Saṅgaṇi (Pháp Tụ), với sự phân chia thành các Pháp Thiện, Pháp Bất Thiện, và Pháp Vô Ký, và sự phân chia thành các Nhị Đề và Tam Đề. — Bộ Phân Tích (Vibhaṅga), với mười tám chương bắt đầu là về các Uẩn, yếu tố cấu thành của chúng sinh — Bộ Chất Ngữ (Dhātu Kathā), với mười bốn phần, bắt đầu với luận giải về các uẩn, xứ và giới— Bộ Nhân Chế Định (Puggala Paññatti), với sáu phần phân biệt thành các yếu tố cấu thành khác nhau, sự phân tích những loại tính tình bằng những thuộc tính mà chúng nắm bắt được, v.v. — Bộ Ngữ Tông (Kathā Vatthu), được phân ra với một ngàn bài giảng, năm trăm bài dựa trên quan điểm của chúng ta, và năm trăm bài dựa trên quan điểm của các phái khác — Bộ Song Đối (Yamaka), với mười phần chia thành các mệnh đề bổ sung cho nhau về nguồn gốc, về các yếu tố cấu thành, v.v. — và bộ Vị Trí (Paṭṭhāna) , với hai mươi bốn chương về Nhân Duyên, Cảnh Duyên. Và tôn giả Nāgasena nói: ‘Thưa Ngài, xin Ngài đừng lập lại nữa, Con sẽ làm được, điều đó đã đủ để con đọc lại."

Then Nāgasena went to the innumerable company of the Arahats, and said: ‘I should like to propound the whole of the Abhidhamma Piṭaka, without abridgement, arranging it under the three heads of good, bad, and indifferent qualities.’ And they gave him leave. And in seven months the venerable Nāgasena recited the seven books of the Abhidhamma in full. And the earth thundered, the gods shouted their applause, the Brahma gods clapped their hands, and there came down a shower from heaven of sweet-scented sandal-wood dust, and of Mandārava flowers! And the innumerable company of the Arahats, then and there at the Guarded Slope, admitted the venerable Nāgasena, then twenty years of age, to full membership in the higher grade of the Order.

Sau đó, Nāgasena đến gặp các vị A-la-hán, và nói: 'Tôi thuyết toàn bộ Abhidhamma Piṭaka, không hề sơ lược, sắp xếp nó theo ba phẩm Pháp Thiện, Pháp Bất Thiện, và Pháp Vô Ký.' Và các vị Alahán đã để Ngài đi. Và trong bảy tháng, tôn giả Nāgasena đã đọc lại đầy đủ bảy bộ sách Vi Diệu Pháp. Và quả đất đã như sấm sét, các Chư Thiên và các Phạm Thiên vỗ tay, và từ cung Trời có một cơn mưa rào từ bụi gỗ đàn hương thơm ngào ngạt và hoa Mandārava! Và vô số các vị A-la-hán, sau đó và Hội Chúng, đã kết nạp tôn giả Nāgasena, lúc đó hai mươi tuổi, làm thành viên cấp cao hơn của Hội Chúng.

Now the next day after he had thus been admitted into full membership in the Order, the venerable Nāgasena robed himself at dawn, and taking his bowl, accompanied his teacher on his round for alms to the village below. And as he went this thought arose within him: ‘It was, after all, empty-headed and foolish of my teacher to leave the rest of the Buddha’s word aside, and teach me the Abhidhamma first!’ And the venerable Rohaṇa became aware in his own mind of what was passing in the mind of Nāgasena, and he said to him: ‘That is an unworthy reflection that thou art making, Nāgasena; it is not worthy of thee so to think.’

Sau khi đã được gia nhập làm thành viên của Hội Chúng, ngày hôm sau vào lúc bình minh tôn giả Nāgasena mặc áo cà sa, và mang theo chiếc bát của mình, cùng với vị thầy tế độ đi khất thực đến ngôi làng bên dưới. Và khi tôn giả Nāgasena đi, đã khởi sinh ý nghĩ : 'Thật là thầy tế độ của ta ngu ngốc và rỗng không khi bỏ phần còn lại của lời Phật dạy sang một bên, và dạy ta Vi Diệu Pháp trước!' Khi ấy tôn giả Rohaṇa với tha tâm thông biết về những gì đang lướt qua trong tâm trí Nāgasena, và tôn giả nói với Nāgasena: 'Này Nāgasena, đó là sự suy nghĩ không xứng đáng mà con đã nghĩ, này Nāgasena; nó không xứng đáng để con phải nghĩ như vậy. "

‘How strange and wonderful,’ thought Nāgasena, ‘that my teacher should be able to tell in his own mind what I am thinking of! I must ask his pardon.’ And he said: ‘Forgive me, Sir; I will never make such a reflection again.’

Nāgasena nghĩ thật kỳ lạ và tuyệt vời làm sao, "rằng thầy của ta nên có thể nói trong tâm của chính mình những gì ta đang nghĩ! Ta phải xin ông ấy sự tha thứ. ”Và Nāgasena nói:“ Xin thứ lỗi cho con, thưa ngài; con sẽ không bao giờ suy nghĩ như vậy nữa. "

‘I cannot forgive you, Nāgasena, simply on that promise,’ was the reply. ‘But there is a city called Sāgala, where a king rules whose name is Milinda, and he harasses the brethren by putting puzzles to them of heretical tendency. You will have earned your pardon, Nāgasena, when you shall have gone there, and overcome that king in argument, and brought him to take delight in the truth.’

Tôn giả Rohaṇa trả lời "Ta không thể tha thứ cho con với lời hứa đơn giản đó, ". “Nhưng trong thành phố Sāgala, nơi một vị vua cai trị tên là Milinda, và ông ta đưa ra những câu đố có khuynh hướng tà giáo tranh luận với các tỳ kheo. Con sẽ nhận được sự tha thứ của ta, khi con đến đó, và thắng vị vua đó trong cuộc tranh luận, và tạo niềm tin và cải hóa khiến vua tin vào chân đế. '

‘Not only let king Milinda, holy one, but let all the kings of India come and propound questions to me, and I will break all those puzzles up and solve them, if only you will pardon me!’ exclaimed Nāgasena. But when he found it was of no avail, he said: ‘Where, Sir, do you advise me to spend the three months of the rains now coming on ?’

Nāgasena kêu lên "Bạch Ngài, Không chỉ là vua Milinda, mà hãy để tất cả các vị vua của Ấn Độ đến và đặt câu hỏi cho con, và con sẽ phá vỡ tất cả những câu đố đó và giải quyết chúng, chỉ cần Ngài tha thứ cho con! ”. Nhưng khi thấy thầy tế độ không đồng ý , Nāgasena nói: "Thưa ngài, ngài khuyên con nên dành ba tháng mưa sắp tới ở đâu?"

‘There is a brother named Assagutta dwelling at the Vattaniya hermitage. Go, Nāgasena, to him; and in my name bow down to his feet, and say: “My teacher, holy one, salutes you reverently, and asks whether you are in health and ease, in full vigour and comfort. He has sent me here to pass The three months of the rains under your charge.” When he asks you your teacher’s name, tell it him. But when he asks you his own name, say: “My teacher, Sir, knows your name.”’

"Này Nāgasena, có một tỳ kheo tên là Assagutta cư trú tại tịnh thất Vattaniya. Hãy đến với tỳ kheo đó; và nhân danh ta, cúi đảnh lễ dưới chân người và nói: “Bạch Ngài, con nhân danh thầy tế độ của con, xin đảnh lễ thầy, và hỏi thăm thầy có khỏe mạnh và dễ chịu, đầy sức sống và thoải mái hay không. Thầy ấy đã gửi con đến đây để tu tập trong Ba tháng mưa dưới sự hướng dẫn của Ngài. ” Khi Ngài ấy hỏi con tên thầy tế độ là ai, hãy nói cho Ngài ấy biết tên ta. Nhưng khi Ngài ấy hỏi con tên của Ngài ấy là gì, thì hãy nói: "Bạch ngài, thầy tế độ của con biết tên của ngài.."

And Nāgasena bowed down before the venerable Rohaṇa, and passing him on his right hand as he left him, took his bowl and robe, and went on from place to place till he came to the Vattaniya hermitage, begging for his food on the way. And on his arrival he saluted the venerable Assagutta, and said exactly what he had been told to say, and to the last reply Assagutta said: ‘Very well then, Nāgasena, put by your bowl and robe.’ And the next day Nāgasena swept out the teacher’s cell, and put the drinking water and tooth-cleansers ready for him to use. The Elder swept out the cell again, threw away the water and the tooth-cleansers, and fetched others, and said not a word of any kind. So it went on for seven days. On the seventh the Elder again asked him the same questions as before. And on Nāgasena again making the same replies, he gave him leave to pass the rainy season there.

Và Nāgasena cúi thấp đầu tôn kính tôn giả Rohaṇa, và đã hướng vai phải nhiễu quanh, rồi cầm lấy bát và y áo, và đi hết nơi này đến nơi khác, trên đường đi tôn giả Nāgasena đã khất thực và cho đến khi Ngài đến Vattaniya nơi tôn giả Assagutta an trú. Khi đến nơi, Nāgasena chào tôn giả Assagutta, và nói chính xác những gì đã được bảo phải nói, cuối cùng, Assagutta nói: “Vậy thì tốt lắm, Nāgasena, hãy để chiếc bát và y áo của con.” Ngày hôm sau Nāgasena quét dọn phòng của tôn giả assagutta, và ra khỏi phòng để chuẩn bị sẵn nước uống và thuốc rửa răng để Ngài sử dụng. tôn giả Nāgasena quét dọn phòng một lần nữa, đổ nước và thuốc tẩy rửa răng, gặp những người khác, và ngài không nói chuyện với ai. Sau khi sự việc diễn ra như vậy trong bảy ngày. Vào ngày thứ bảy, Trưởng lão lại hỏi Nāgasena những câu hỏi tương tự như trước. Và khi Nāgasena lại trả lời y như vậy, Trưởng Lão đã cho phép Nāgasena ở lại trong mùa mưa.

Nāgasena’s attainment of stream-entry  

Now a certain woman, a distinguished follower of the faith, had for thirty years and more administered to the wants of the venerable Assagutta. And at the end of that rainy season she came one day to him, and asked whether there was any other brother staying with him. And when she was told that there was one, named Nāgasena, she invited the Elder, and Nāgasena, with him, to take their midday meal the next day at her house. And the Elder signified, by silence, his consent. The next forenoon the Elder robed himself, and taking his bowl in his hand, went down, accompanied by Nāgasena as his attendant, to the dwelling-place of that disciple, and there they sat down on the seats prepared for them. And she gave to both of them food, hard and soft, as much as they required, waiting upon them with her own hands. When Assagutta had finished his meal, and the hand was withdrawn from the bowl, he said to Nāgasena:

‘Do thou, Nāgasena, give the thanks to this distinguished lady.’ And, so saying, he rose from his seat, and went away.

Nāgasena thành tựu quả Nhập Lưu  

Khi đó có một nữ thí chủ thuần thành với đức tin đã hộ độ tôn giả Assagutta trên ba mươi năm. Vào cuối mùa mưa năm đó, một ngày nọ, bà đến gặp tôn giả Assagutta, và hỏi xem có vị tỳ kheo nào khác ở với ngài không. Và khi bà được cho biết rằng có một người tên là Nāgasena, bà đã mời vị Trưởng lão và Nāgasena đến nhà bà để bà trai tăng vào ngày hôm sau. Vị Trưởng Lão đã im lặng để biểu thị sự đồng ý của mình. Chiều hôm sau, Trưởng lão mặc y áo cà sa và cầm chiếc bát trong tay, đi xuống, cùng với Nāgasena làm thị giả, đến nhà của người nữ thí chủ đó, và họ ngồi xuống những chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn cho họ. Và bà nữ thí chủ đã cúng dường cho cả hai người thức ăn, loại cứng và loại mềm, bao nhiêu tùy theo yêu cầu của họ bằng chính tay của bà. Khi ăn xong, Assagutta rời tay khỏi bát, ngài nói với Nāgasena:

- “Này, Nāgasena, hãy cảm tạ người nữ thí chủ thuần thành này.” Nói xong, tôn giả Assagutta đứng dậy khỏi chỗ ngồi và ra đi.

And the lady said to Nāgasena: ‘I am old, friend Nāgasena. Let the thanksgiving be from the deeper things of the faith.’

Và người nữ thí chủ nói với Nāgasena: ‘bạch Đại Đức Nāgasena, tôi đã lớn tuổi. Hãy nói sự tạ ơn cho tôi bằng nói những Pháp thâm thúy của đức tin. '

And Nāgasena, in pronouncing the thanksgiving discourse, dwelt on the profounder side of the Abhidhamma, not on matters of mere ordinary morality, but on those relating to Arahatship. And as the lady sat there listening, there arose in her heart the Insight into the Truth, clear and stainless, which perceives that whatsoever has beginning, that has the inherent quality of passing away. And Nāgasena also, when he had concluded that thanksgiving discourse, felt the force of the truths he himself had preached, and he too arrived at insight —he too entered, as he sat there, upon the stream (that is to say, upon the first stage of the Excellent Way to Arahatship).

Và rồi tôn giả Nāgasena đã sadhu với người nữ thí chủ với bài pháp Vi Diệu Pháp cao siêu và thâm thúy , không phải về những vấn đề chỉ đạo đức thông thường, mà là về những vấn đề liên quan đến đạo quả A-la-hán (một vị A-la-hán là người đã loại bỏ tất cả những gốc rễ bất thiện làm nền tảng kiết sử - những người sau khi chết sẽ không tái sinh trong bất kỳ thế giới nào). Người nữ thí chủ lắng nghe, tâm khởi sinh cái nhìn sâu sắc vào Chân lý, rõ ràng và trong sạch, nhận thức rằng tất cả pháp hữu vi có sinh ra thì có diệt đi. Và Nāgasena cũng vậy, khi tôn giả chấm dứt bài pháp, tôn giả cảm thấy sức mạnh của những Chân Lý mà chính tôn giả đã thuyết giảng, và tôn giả đã thành tựu quả Nhập Lưu— khi tôn giả ngồi tại đó đã nhập vào dòng suối Nhập Lưu (có nghĩa là, giai đoạn đầu tiên của Con đường đi đến quả vị A-la-hán).

Then the venerable Assagutta, as he was sitting in his arbour, was aware that they both had attained to insight, and he exclaimed: ‘Well done! well done, Nāgasena! by one arrow shot you have hit two noble quarries!’ And at the same time thousands of the gods shouted their approval.

Sau đó tôn giả Assagutta , khi đang ngồi ở trong tịnh thất của mình, nhận thức được rằng cả hai đều đã đạt được Pháp nhãn tối thượng, ngài thốt lên: “Lành thay, Lành thay, Nāgasena! bằng một mũi tên bắn, con đã bắn trúng hai viên ngọc cao quý! ”Và đồng thời hàng ngàn Chư Thiên đồng thanh tán thưởng.

Now the venerable Nāgasena arose and returned to Assagutta, and saluting him, took a seat reverently apart. And Assagutta said to him: ‘Do thou now go, Nāgasena, to Pāṭaliputta. There, in the Asoka Park, dwells the venerable Dhamma-rakkhita. Under him you should learn the words of the Buddha.’

‘How far is it, Sir, from here to Pāṭaliputta.’

‘A hundred leagues, Nāgasena.’

‘Great, Sir, is the distance. It will be difficult to get food on the way. How shall I get there?’

Lúc đó tôn giả Nāgasena từ chỗ ngồi đứng dậy đi đến đảnh lễ tôn giả Assagutta. Và tôn giả Assagutta nói với tôn giả Nāgasena : ‘Này Nāgasena, bây giờ con hãy đi đến Pāṭaliputta. Trong tu viện Asoka, có tôn giả Dhamma-rakkhita an trú ở đó. Con nên học những lời dậy của Đức Phật dưới sự hướng dẫn của ngài. '

- 'Thưa ngài từ đây đến Pāṭaliputta bao xa'

- 'Này Nāgasena, chừng một trăm do tuần'

Thưa ngài, khoảng cách quá xa. Sẽ rất khó để khất thực trên đường đi. Làm cách nào để con đến đó? '

‘Only go straight on, Nāgasena. You shall get food on the way, rice from which the black grains have been picked out, with curries and gravies of various sorts.’

- Này Nāgasena, con cứ đi. Con sẽ nhận được thức ăn trên đường đi, cơm gạo trắng mà những sạn đen đã được nhặt ra, với cà ri và nước thịt các loại. '

‘Very well, Sir!’ said Nāgasena, and bowing down before his teacher, and passing him on the right side as he went, he took his bowl and his robe and departed for Pāṭaliputta.

Như vậy tốt lắm, thưa Ngài! ”Nāgasena nói, và cúi đầu đãnh lễ vị thầy của mình, và hướng vai phải nhiễu quanh khi rời đi, tôn giả cầm theo chiếc bát và y áo của mình rồi khởi hành đến Pāṭaliputta.

At that time a merchant of Pāṭaliputta, was on his way back to that city with five hundred waggons. And when he saw the venerable Nāgasena coming in the distance, he stopped the waggons, and saluted Nāgasena, and asked him: ‘Whither art thou going, father?’

‘To Pāṭaliputta, householder.’

Vào lúc đó một thương gia của thành Pāṭaliputta, đang trên đường trở về thành với năm trăm xe ngựa. Và khi ông nhìn thấy tôn giả Nāgasena đang đi đến từ xa, ông dừng xe ngựa lại, chào Nāgasena và hỏi ông: "thưa tôn giả đi đâu?"

- 'Này gia chủ, tôi đi Pāṭaliputta'

‘That is well, father. We too are going thither. It will be more convenient for thee to go with us.’

Tốt quá, thưa tôn giả! Chúng tôi cũng đi về đó. Tôn giả hãy thoải mái đi cùng chúng tôi.”

And the merchant, pleased with Nāgasena’s manners, provided him with food, hard and soft, as much as he required, waiting upon him with his own hands. And when the meal was over, he took a low seat, and sat down reverently apart. So seated, he said to the venerable Nāgasena: ‘What, father, is your name?’

‘I am called Nāgasena, householder.’

‘Dost thou know, father, what are the words of Buddha?’

‘I know the Abhidhamma.’

Hài lòng với phong thái đĩnh ngộ của tôn giả Nāgasena, người thương gia cúng dường thức ăn, loại cứng và loại mềm, tùy ý Nāgasena, bằng chính tay của mình. Và khi bữa ăn kết thúc, người thương gia ngồi xuống một chiếc ghế thấp cách bên. Ngồi xong, anh ta nói với tôn giả Nāgasena: "Thưa tôn giả tên gì?"

- "Này gia chủ, tên tôi là Nāgasena"

- "thưa tôn giả có biết những lời Phật dạy không?"

- "Tôi biết Vi Diệu Pháp"

‘We are most fortunate, father; this is indeed an advantage. I am a student of the Abhidhamma, and so art thou. Repeat to me, father, some passages from it.’

Thưa tôn giả, chúng ta là người may mắn; đây thực sự là một điều tốt đẹp. con đang học Vi Diệu Pháp, và tôn giả lại biết về Vi Diệu Pháp. Xin ngài nhắc lại với con một số đoạn trong đó. "

Then the venerable Nāgasena preached to him from the Abhidhamma, and by degrees as he did so there arose in Nāgasena’s heart the Insight into the Truth, clear and stainless, which perceives that whatsoever has in itself the necessity of beginning, that too has also the inherent quality of passing away.

Sau đó, tôn giả Nāgasena thuyết giảng cho ông về Vi Diệu Pháp, và theo trình độ ông đã làm như vậy đã khởi sanh trong tâm của Nāgasena sự thấu hiểu về Chân lý, rõ ràng và trong sáng, nhận thức rằng bất cứ pháp hữu vi nào tự nó đều có nhân duyên của sự sanh lên, điều đó cũng có phẩm chất vốn có của sự diệt đi.

And the Pāṭaliputta merchant sent on his waggons in advance, and followed himself after them. And at a place where the road divided, not far from Pāṭaliputta, he stopped, and said to Nāgasena: ‘This is the turning to the Asoka Park. Now I have here a rare piece of woollen stuff, sixteen cubits by eight. Do me the favour of accepting it.’ And Nāgasena did so. And the merchant, pleased and glad, with joyful heart, and full of content and happiness, saluted the venerable Nāgasena, and keeping him on his right hand as he passed round him, went on his way.

Và người thương gia Pāṭaliputta đã để xe ngựa của mình đi trước, và đi theo sau họ. Và tại một nơi con đường rẽ hai không xa thành Pāṭaliputta, ông dừng lại, và nói với tôn giả Nāgasena: ‘Đây là con đường đến Tu Viện Asoka. Con có một cái mền len hiếm có, bề dài là 16 cubit rộng là 8 cubit. Xin ngài vui lòng nhận. ”Và Nāgasena đã nhận chiếc mền len đó. Và người thương gia hài lòng và vui mừng, với tấm lòng vui vẻ, đầy mãn nguyện và hạnh phúc, chào tôn kính Nāgasena, và hướng vai phải nhiễu quanh Nāgasena, rồi lên đường.

Nāgasena’s attainment of Arahatship  

But Nāgasena went on to the Asoka Park to Dhamma-rakkhita. And after saluting him, and telling him on what errand he had come, he learnt by heart, from the mouth of the venerable Dhamma-rakkhita, the whole of the three baskets of the Buddha’s word in three months, and after a single recital, so far as the letter (that is, knowing the words by heart) was concerned.. And in three months more he mastered the spirit (that is, the deeper meaning of the sense of the words).

Nāgasena đắc đạo quả vị A-la-hán  

Tôn giả Nāgasena tiếp tục đi đến Tu Viện Asoka để gặp tôn giả Dhamma-rakkhita. Sau khi đảnh lễ và nói với ngài về nguyên do Nāgasena đã đến, và rồi Nāgasena đã được tôn giả Dhamma-rakkhita dạy toàn bộ ba Tạng; Kinh, Luật, Vi Diệu Pháp của Đức Phật trong ba tháng, và sau một buổi tụng niệm duy nhất Nāgasena đã thuộc lòng phần kinh văn, sau đó trong ba tháng sau Nāgasena hiểu ý nghĩa từng câu từng từ của kinh văn.

But at the end of that time the venerable Dhamma-rakkhita addressed him, and said: ‘Nāgasena, as a herdsman tends the cows, but others enjoy their produce, so thou too carriest in thy head the whole three baskets of the Buddha’s word, and still art not yet a partaker of the fruit of Samaṇaship.’

Nhưng vào cuối thời gian đó, tôn giả Dhamma-rakkhita đã nói với Nāgasena: 'Này Nāgasena, như một người chăn gia súc chăm sóc những con bò, nhưng những người khác lại thưởng thức sản phẩm của chúng, vì vậy, trong đầu ngươi có cả ba Tạng Kinh Phật dạy, nhưng điều đó vẫn chưa phải là một phần của dòng Sa Môn. '

‘Though that be so, holy one, say no more,’ was the reply. And on that very day, at night, he attained to Arahatship and with it to the fourfold power of that Wisdom possessed by all Arahats (that is to say: the realisation of the sense, and the appreciation of the deep religious teaching contained in the word, the power of intuitive judgment, and the power of correct and ready exposition). And at the moment of his penetrating the truth all the gods shouted their approval, and the earth thundered, and the Brahma gods clapped their hands, and there fell from heaven a shower of sweet-scented sandal dust and of Mandārava flowers.

Nāgasena trả lời: “Thưa tôn giả, dù là vậy, xin ngài đừng nói nữa,” . Và chính đêm hôm đó Nāgasena đã đạt đến quả vị A-la-hán và nhờ sức mạnh gấp bốn lần của Trí tuệ mà tất cả các vị A-la-hán sở hữu (có nghĩa là Tuệ Phân Tích: sự chứng ngộ ý thức và sự đánh giá cao giáo lý tôn giáo sâu sắc chứa đựng trong từ, sức mạnh của phán đoán trực giác và sức mạnh của sự giải thích đúng đắn và sẵn sàng). Và vào thời điểm ngài thâm nhập chân lý, tất cả Chư Thiên reo lên tán thán, mặt đất như sấm dậy, các vị Phạm Thiên vỗ tay vui mừng, và từ trên trời một cơn mưa bụi rơi xuống tỏa mùi thơm ngào ngạt cùng với hoa Mandārava.

Now at that time the innumerable company of the Arahats at the Guarded Slope in the Himālaya mountains sent a message to him to come, for they were anxious to see him. And when he heard the message the venerable Nāgasena vanished from the Asoka Park and appeared before them. And they said: ‘Nāgasena, that king Milinda is in the habit of harassing the brethren by knotty questions and by argumentations this way and that. Do thou, Nāgasena, go and master him.’

Lúc bấy giờ, vô số các vị A-la-hán tại Hội Chúng trên dãy núi Himālaya gửi một thông điệp đến tôn giả Nāgasena, vì họ rất nóng lòng muốn gặp Ngài. Và khi nghe tin nhắn, tôn giả Nāgasena đã biến mất khỏi Tu Viện Asoka và xuất hiện trước mặt Hội Chúng. Và họ nói: ‘Ngày Nāgasena, vua Milinda thường hay khiêu khích các huynh đệ bằng những câu hỏi theo học thuyết tà kiến và bằng những cuộc tranh luận. Ngày Nāgasena, ngươi hãy đi và làm cải hóa vua Milinda. "

‘Not only let king Milinda, holy ones, but let all the kings of India, come and propound questions to me. I will break all those puzzles up and solve them. You may go fearlessly to Sāgala.’

- ‘Thưa các tôn giả, Không chỉ là vua Milinda, mà hãy mời tất cả các vị vua của Ấn Độ, đến và đặt câu hỏi cho con. Con sẽ trả lời tất cả những câu đố và làm rõ mọi thắc mắc của họ. Các ngài có thể đến thành phố Sāgala không lo sợ. "

Then all the Elders went to the city of Sāgala, lighting it up with their yellow robes like lamps, and bringing down upon it the breezes from the heights where the sages dwell.

Sau đó, tất cả các Trưởng lão đi đến thành phố Sāgala, với những chiếc áo y cà vàng của họ đã thắp sáng cả thành phố như những ngọn đèn, và thổi xuống thành phố những làn gió từ những sự di chuyển của các bậc Thánh nhân.

Milinda confutes Āyupāla  

At that time the venerable Āyupāla was living at the Saṅkheyya hermitage. And king Milinda said to his counsellors: ‘Beautiful is the night and pleasant! Who is the wandering teacher or Brahman we can visit to night to question him who will be able to converse with us and to resolve our doubts?’

Milinda chứng minh Đại Đức Āyupāla sai  

Vào thời gian đó tôn giả Āyupāla đang an trú tại ẩn thất Saṅkheyya. Và vua Milinda nói với các quan cận thần của mình: ‘Tối hôm nay bầu trời thật đẹp và mát mẻ! Chúng ta sẽ đến thăm vị Sa Môn nào hoặc người Bà La Môn nào, vị nào có khả năng giải toả những câu hỏi những thắc mắc của ta?

And the five hundred Yonakas replied: ‘There is the Elder, Lord, named Āyupāla, versed in the three baskets, and in all the traditional lore. He is living now at the Saṅkheyya hermitage. To him you might go, O king, and put your questions to him.’

Và năm trăm người xứ Yonakas trả lời: ‘Tâu đại vương, có một vị Trưởng lão tên là Āyupāla, thông thạo Tam Tạng Kinh Điển và nghe nhiều học rộng tất cả các kinh điển truyền thừa. Hiện ông đang sống tại ẩn thất Saṅkheyya. Tâu đức vua, ngài có thể đi đến gặp vị ấy, và đặt câu hỏi của mình. "

‘Very well, then. Let the venerable one be informed that we are coming.’ Then the royal astrologer sent a message to Āyupāla to the effect that king Milinda desired to call upon him. And the venerable one said: ‘Let him come.’

Tốt lắm. Hãy thông báo đến vị ẩn sĩ rằng chúng tôi sẽ đến. ”Sau đó, nhà chiêm tinh hoàng gia đã gửi một thông điệp cho Āyupāla về lời mà vua Milinda muốn gặp ông. Và tôn giả Āyupāla nói: "Hãy để vua đến đây."

So Milinda the king, attended by the five hundred Yonakas, mounted his royal chariot and proceeded to the Sankheyya hermitage, to the place where Āyupāla dwelt, and exchanged with him the greetings and compliments of friendship and courtesy, and took his seat respectfully apart. And then he said to him:

Vì vậy, vua Milinda cùng với sự tham dự của năm trăm người Yonakas, lên cỗ xe hoàng gia của mình và tiến đến tịnh thất Sankheyya, nơi Āyupāla ẩn cư, và chào hỏi tôn giả những lời chào thân thiện, và tôn trọng rồi vào chỗ ngồi của mình. Và sau đó vua Milinda nói với Āyupāla:

‘Of what use, venerable āyupāla, is the renunciation of the world carried out by the members of your Order, and in what do you place the summum bonum?’

‘Thưa tôn giả Āyupāla, việc từ bỏ thế giới trần tục để được làm thành viên trong Hội Chúng của ngài có ích lợi gì, và mục đích tối cùng của ngài là gì?’

‘Our renunciation, O king,’ replied the Elder, ‘is for the sake of being able to live in righteousness, and in spiritual calm.’

‘Is there, Sir, any layman who lives so?’

Vị trưởng lão nói rằng: "Tâu đại vương, sự xuất gia của chúng tôi là vì lợi ích được sống trong Giáo Pháp và trong sự tu tập về thiền định. '

- "Thưa tôn giả, Có người tại gia nào sống trong Giáo Pháp và tu tập Thiền định như vậy không?

‘Yes, great king, there are such laymen. At the time when the Blessed One set rolling the royal chariot wheel of the kingdom of righteousness at Benares, at the Deer Park, eighteen koṭis of the Brahma gods, and an innumerable company of other gods, attained to comprehension of the truth. And not one of those beings, all of whom were laymen, had renounced the world. And again when the Blessed One delivered the Mahā Samaya discourse, and the discourse on the ‘Greatest Blessing,’ and the Exposition of Quietism, and the discourse on losses (Parābhava Suttanta), and the Exhortation to Rāhula, the multitude of gods who attained to comprehension of the truth cannot be numbered. And not one of those beings, all of whom were laymen, had renounced the world.’

‘Thưa đại vương, có những người cư sĩ sống trong Giáo Pháp và tu tập Thiền Định. Vào lúc Đức Thế Tôn thuyết giảng bài pháp đầu tiên tại vườn Lộc Uyển (Benares), mười tám vị Phạm thiên, và vô số các chư thiên khác, đã đạt được sự hiểu biết chân lý. Và không một ai ngoài những người đó, tất cả đều là cư sĩ tại gia, không có người xuất gia. Và một lần nữa khi Đức Thế Tôn thuyết pháp bài kinh Đại Hội (Mahā Samaya), và thuyết pháp bài kinh Đại Hạnh Phúc (Mahāmaṅgala) và làm sáng tỏ chủ nghĩa thần bí tôn giáo, và thuyết pháp bài kinh Bại Vong (Parābhava Suttanta), và thuyết bài pháp giảng về Giáo Giới La-hầu-la (Rāhulovāda), đã có vô số chư thiên đến thính pháp và đã đạt được sự hiểu biết của chân lý con số không thể đếm. Và không một ai khác mà tất cả đều là cư sĩ, không phải bậc xuất gia. "

‘Then, most venerable Āyupāla, your renunciation is of no use. It must be in consequence of sins committed in some former birth, that the Buddhist Samanas renounce the world, and even subject themselves to the restraints of one or other of the thirteen aids to purity!

Those who remain on one seat till they have finished their repast were, forsooth, in some former birth, thieves who robbed other men of their food. It is in consequence of the Karma of having so deprived others of food that they have now only such food as they can get at one sitting; and are not allowed to eat from time to time as they want. It is no virtue on their part, no meritorious abstinence, no righteousness of life.

And they who live in the open air were, forsooth, in some former birth, dacoits who plundered whole villages. It is in consequence of the Karma of having destroyed other people’s homes, that they live now without a home, and are not allowed the use of huts. It is no virtue on their part, no meritorious abstinence, no righteousness of life.

And those who never lie down, they, forsooth, in some former birth, were highwaymen who seized travellers, and bound them, and left them sitting there. It is in consequence of the Karma of that habit that they have become Nesajjikā in this life (men who always sit) and get no beds to lie on. It is no virtue on their part, no meritorious abstinence, no righteousness of life!’

Thưa tôn giả Āyupāla, vậy thì việc xuất gia của ngài không có ích lợi gì. Hẳn là do nghiệp báo của những hành vi đã làm trong quá khứ, mà các Ẩn sĩ Phật giáo từ bỏ thế giới trần tục, và thậm chí chịu sự thu thúc của một hoặc mười ba chi pháp tẩy trừ phiền não giúp cho sự thanh tịnh! (hay còn gọi là mươi ba chi đầu đà -Dhutaṅga).

Hạnh chỉ ăn tại một chỗ ngồi (Ekāsanikaṅga), tức là vị tỳ kheo một ngày chỉ ăn một lần, khi đứng lên khỏi chỗ ngồi thì không ăn nữa. có lẽ trong quá khứ họ đã phạm tội ăn cắp thực phẩm của người khác. Đó là hậu quả của nghiệp đã tước đoạt thức ăn của người khác đến nỗi bây giờ họ chỉ có thức ăn như họ có thể có được khi ngồi một chỗ; và không được phép ăn tùy thích. Về phần họ, đó là không có đức hạnh, không có khổ hạnh, cuộc sống không có phẩm hạnh.

Hạnh cư ngụ ngoài trống (Abbhokāsikaṅga), tức là chỉ ở ngoài trống không có mái che, cũng không có bóng cây, những vị tỳ kheo sống ngoài trời có thể là trong quá khứ đã cướp bóc tài sản toàn bộ ngôi làng. Nghiệp của họ là đã phá hủy nhà cửa tài sản của người khác, khiến họ hiện sống mà không có nhà ở và không được phép sử dụng túp lều. Về phần họ, đó là không có đức hạnh, không có khổ hạnh, cuộc sống không có phẩm hạnh.

Hạnh ngồi (Nesajjikaṅga), những tỳ kheo hành hạnh oai nghi ngồi không bao giờ nằm ​​xuống, có thể là trong quá khứ họ là những kẻ đạo tặc bắt giữ du khách, trói họ và để họ ngồi đó. Đó là hậu quả của nghiệm của thói quen đó mà họ đã trở thành người hành hạnh oai nghi ngồi không nằm (Nesajjikaṅga)trong cuộc sống này. Về phần họ không phải là đức hạnh, không có khổ hạnh, cuộc sống không có phạm hạnh! '

And when he had thus spoken the venerable Āyupāla was silenced, and had not a word to say in reply. Then the five hundred Yonakas said to the king: ‘The Elder, O king, is learned, but is also diffident. It is for that reason that he makes no rejoinder. But the king on seeing how silent Āyupāla had become, clapped his hands and cried out: ‘All India is an empty thing, it is verily like chaff! There is no one, either Samana or Brahman, capable of discussing things with me and dispelling my doubts!’

Vua nói như vậy, tôn giả Āyupāla đã im lặng, và không nói lời nào để đáp lại. Sau đó, năm trăm người Yonakas nói với nhà vua: ‘Tâu đại vương, vị Trưởng lão là người có học, nhưng thiếu tự tin. Đó là lý do mà ngài không trả lời. Nhưng nhà vua khi thấy tôn giả Āyupāla im lặng nên vỗ tay và kêu lên: "Toàn bộ Ấn Độ là một thứ trống rỗng, nó thực sự giống như một cái trấu! Không có ai, dù là Sa-môn hay Ba-la-môn, có thể thảo luận mọi việc với trẫm và xóa tan những nghi ngờ của trẫm '

As he looked, however, at the assembly and saw how fearless and self-possessed the Yonakas appeared, he thought within himself: ‘For a certainty there must be, methinks, some other learned brother capable of disputing with me, or those Yonakas would not be thus confident.’ And he said to them: ‘Is there, my good men, any other learned brother to discuss things with me and dispel my doubts?’

Tuy nhiên, khi quan sát mọi người và thấy các người Yonakas thể hiện trạng thái không sợ hãi và tự chủ như thế nào, đức vua nghĩ rằng: 'Chắc chắn là phải có một vị tỳ kheo xuất chúng, một người tỳ kheo uyên bác khác có khả năng tranh luận với ta, thì những người Yonakas đó sẽ không tự tin như vậy. ”Và đức vua nói với họ:“Ngày các quan thận cần, có vị tỳ kheo uyên bác nào khác để tranh luận với trẫm và xóa tan những nghi ngờ của trẫm không? ”

Nāgasena arrives; his character  

Now at that time the venerable Nāgasena, after making his alms-tour through the villages, towns, and cities, had in due course arrived at Sāgala, attended by a band of Samaṇas, as the leader of a company of the Order; the head of a body of disciples; the teacher of a school; famous and renowned, and highly esteemed by the people. And he was learned, clever, wise, sagacious, and able; a skilful expounder, of subdued manners, but full of courage; well versed in tradition, master of the three Baskets (Piṭakas), and erudite in Vedic lore. He was in possession of the highest (Buddhist) insight, a master of all that had been handed down in the schools, and of the various discriminations by which the most abstruse points can be explained. He knew by heart the ninefold divisions of the doctrine of the Buddha to perfection, and was equally skilled in discerning both the spirit and the letter of the Word. Endowed with instantaneous and varied power of repartee, and wealth of language, and beauty of eloquence, he was difficult to equal, and still more difficult to excel, difficult to answer, to repel, or to refute. He was imperturbable as the depths of the sea, immovable as the king of mountains; victorious in the struggle with evil, a dispeller of darkness and diffuser of light; mighty in eloquence, a confounder of the followers of other masters, and a crusher-out of the adherents of rival doctrines (malleus hereticorum). Honoured and revered by the brethren and sisters of the Order, and its lay adherents of either sex, and by kings and their high officials, he was in the abundant receipt of all the requisites of a member of the Order—robes and bowl and lodging, and whatever is needful for the sick—receiving the highest veneration no less than material gifts. To the wise and discerning who came to him with listening ear he displayed the ninefold jewel of the Conqueror’s word, he pointed out to them the path of righteousness, bore aloft for them the torch of truth, set up for them the sacred pillar of the truth, and celebrated for their benefit the sacrifice of the truth. For them he waved the banner, raised the standard, blew the trumpet, and beat the drum of truth. And with his mighty lion’s voice, like Indra’s thunder but sweet the while, he poured out upon them a plenteous shower, heavy with drops of mercy, and brilliant with the coruscations of the lightning flashes of his knowledge, of the nectar waters of the teaching of the Nirvāṇa of the truth—thus satisfying to the full a thirsty world.

Nāgasena đến; đặc điểm của Ngài  

Khi đó tôn giả Nāgasena, sau khi đi khất thực trở về đi qua các làng mạc, thị trấn và thành phố, đã đến Sāgala, với sự tham dự của các chúng Samon (Samaṇas), với tư cách là thủ lĩnh của một tăng đoàn của Hội Chúng; người đứng đầu một nhóm đệ tử; vị giáo thọ sư của tu viện; có danh tiếng và được nhiều người biết, và được đánh giá cao bởi người dân. Có kiến thức, thông minh, khôn ngoan, hiểu biết và có khả năng; một người giải thích khéo léo, có cách cư xử nhẹ nhàng, nhưng đầy lòng dũng cảm; rất thông thạo về truyền thống, là bậc thầy của Ba Tạng Kinh Điển(Piṭakas), và uyên bác trong giáo lỳ Vệ Đà. Ngài thông thạo pháp học (Phật giáo), là bậc thầy của tất cả những gì đã được truyền dạy trong các tu viện, và tuệ phân tích mà theo đó, những điểm khó hiểu nhất có thể được giải thích. Ngài thuộc lòng chín thể loại giáo lý của Đức Phật đã đạt đến hoàn thiện, và cũng thông thạo cả lời thuyết giảng lẫn văn tự. Được trời phú cho khả năng đối đáp lanh lẹn và đa dạng, cùng vốn ngôn ngữ phong phú và tài hùng biện, khó có ai sánh bằng, lại càng không có ai nổi trội hơn, khó khuất phục, khó loại bỏ hoặc bác bỏ. Ngài uy nghiêm như biển sâu, bất động như vua núi; chiến thắng trong cuộc đấu tranh với tà ác, một kẻ xua tan bóng tối và đem ánh sáng đến; hùng mạnh về tài hùng biện, gây nhiễu đến những người theo các giáo chủ tà giáo khác, và kẻ phá bĩnh những người tuân theo các học thuyết dị giáo (malleus hereticorum). Được các vị tỳ kheo của Hội Chúng, và các Phật tử thuần thành của Hội Chúng, cũng như các vị vua và các quan chức cấp cao của họ tôn vinh và tôn kính, Ngài đã được cúng dường rất dồi dào tất cả các vật dụng cần thiết của một vị tỳ kheo của Hội Chúng — y áo cà sa, bình bát và nơi cư trú , và tất cả loại thuốc men cần thiết cho người bệnh — Ngài nhận được sự tôn kính cao nhất về danh vọng và về vật chất. Những người có kiến thức khôn ngoan và sáng suốt đến với Ngài bằng đôi tai lắng nghe, Ngài trình bày chín thể loại của Đấng Chiến thắng ***( 1. Kinh, 2. Ứng tụng,3. Giải thuyết, 4. Kệ tụng, 5. Cảm hứng ngữ, 6. Như thị ngữ, 7. Bổn sinh, Bổn sự, 8. Vị tằng hữu, 9. Phương quảng ), Ngài chỉ cho họ con đường chánh đạo, mang đến cho họ ngọn đuốc của chân lý, dựng lên cho họ cây cột thiêng liêng của chân lý, và được tôn vinh vì lợi ích của họ sự hy sinh của sự thật. Đối với họ, ngài giơ cao ngọn cờ Giáo Pháp, nâng cao tiêu chuẩn, thổi lên tiếng kèn và đánh trống sự thật. Và với giọng nói của con sư tử hùng mạnh, như sấm sét của Thần Sấm Sét (Indra) nhưng ngọt ngào trong lúc đó, Ngài đã đổ xuống một cơn mưa rào êm dịu, nặng trĩu những giọt lòng yêu thương, và rực rỡ với những tia chớp lóe lên về kiến ​​thức của mình, về dòng nước cam lồ của sự dạy dỗ. của Níp-bàn (Nirvāṇa) của sự thật — do đó thỏa mãn một thế giới đầy khát khao.

*** Chín thể loại của Đấng Chiến Thắng là:
1)- Kinh (Sùtra): Những điều Ðức Phật dạy
2)- Ứng tụng (Gaya): truyền tụng lời Ðức Phật thể tản văn.
3)- Kệ tụng (Gàthà): truyền tụng lời Ðức Phật thể thơ, kệ.
4)- Như thị ngữ (Itivuttaka): Sự ghi chép lại những điều được nghe từ Ðức Phật nói, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp.
5)- Bổn sanh (Jàtaka): chuyện tiền thân của Ðức Phật.
6)- Vị tằng hữu (Adbhutahdarma): những sự việc hy hữu trong đời, như chuyện các Ðức Phật quá khứ v.v...
7)- Cảm hứng ngữ (Udana) - kinh Phật tự thuyết hay Vô vấn tự thuyết:
8)- Phương quảng (Vaipulya): những cuộc thảo luận của các vị Thánh đệ tử của Ðức Phật
9)- Giải thuyết (Upadisa): những điều luận giải về chánh pháp của Ðức Phật và các bậc A La Hán.

There then, at the Sankheyya hermitage, did the venerable Nāgasena, with a numerous company of the brethren, dwell. Therefore is it said:

    ‘Learned, with varied eloquence, sagacious, bold,
    Master of views, in exposition sound,
    The brethren—wise themselves in holy writ,
    Repeaters of the fivefold sacred word—
    Put Nāgasena as their leader and their chief.
    Him, Nāgasena of clear mind and wisdom deep,
    Who knew which was the right Path, which the false,
    And had himself attained Nirvāṇa’s placid heights!
    Attended by the wise, by holders to the Truth,
    He had gone from town to town, and come to Sāgala;
    And now he dwelt there in Saṅkheyya’s grove,
    Appearing, among men, like the lion of the hills.’

Tôn giả Nāgasena sau đó cùng với các vị tỳ kheo huynh đệ trú xứ tại tịnh thất Sankheyya Do đó có lời truyền rằng:

    'Có học thức, với khả năng hùng biện phong phú, đầy sự khôn ngoan, táo bạo,
    Bậc thầy về nhận thức, dùng lời thuyết giảng ,
    Các tỳ kheo — tự mình tinh thông kinh điển,
    Người lặp lại năm lần từ thiêng liêng—
    Tôn vinh Nāgasena làm lãnh đạo của họ.
    Ngài, Nāgasena có tâm trong sáng và đạt được tuệ phân tích,
    Người biết được con đường đúng, con đường sai,
    Và bản thân đã diệt tận tham, sân, si đạt được đỉnh cao nhẹ nhàng của trạng thái bình lặng tuyệt đối!
    Được chăm sóc bởi những người khôn ngoan, những người nắm giữ Chân Đế,
    Ngài đã đi từ thị trấn này sang thị trấn khác, và đến Sāgala;
    Và bây giờ ngài sống ở đó trong khu rừng của Saṅkheyya,
    Xuất hiện, giữa loài người, giống như sư tử của những ngọn đồi. "

Milinda goes to him  

And Devamantiya said to king Milinda: ‘Wait a little, great king, wait a little! There is an Elder named Nāgasena, learned, able, and wise, of subdued manners, yet full of courage, versed in the traditions, a master of language, and ready in reply, one who understands alike the spirit and the letter of the law, and can expound its difficulties and refute objections to perfection. He is staying at present at the Saṅkheyya hermitage. You should go, great king, and put your questions to him. He is able to discuss things with you, and dispel your doubts.’

Vua Milinda đến gặp Ngài Nāgasena  

Devamantiya nói với vua Milinda: ‘Tâu đại vương, hãy đợi một chút, đại vương hãy đợi một chút! Có một Trưởng lão tên là Nāgasena, là người có kiến thức, tài giỏi và khôn ngoan, cách cư xử khiêm tốn, nhưng đầy tự tin, thông thạo các kinh điển truyền thống, thông thạo ngôn ngữ, và sẵn sàng trả lời, một người thông thạo ý nghĩa và kinh văn của quy luật , và có thể giải thích những khó khăn của nó và bác bỏ những đối nghịch để hoàn thiện. Hiện tại Ngài ấy đang ở tại tịnh thất Saṅkheyya. Đại vương nên đến, và đặt câu hỏi của đại vương với Ngài ấy. Ngài ấy có thể thảo luận mọi thứ và xóa tan những nghi ngờ của đại vương. "

Then when Milinda the king heard the name Nāgasena, thus suddenly introduced, he was seized with fear, and with anxiety, and the hairs of his body stood on end. But he asked Devamantiya: ‘Is that really so?’ And Devamantiya replied: ‘He is capable, Sire, of discussing things with the guardians of the world—with Indra, Yama, Varuṇa, Kuvera, Prajāpati, Suyāma, and Santushita—and even with the great Brahma himself, the progenitor of mankind, how much more then with a mere human being!’

Và rồi khi đột ngột được giới thiệu, nhà vua Milinda vừa nghe đến tên Nāgasena vua đã sợ hãi và lo lắng, và nổi da gà. Nhưng đức vua hỏi Devamantiya: “Có thực sự như vậy không?” Và Devamantiya trả lời: “Tâu đại vương, vị ấy có khả năng tranh luận mọi việc với những vị vua trời — như Đế Thích Thiên (Indra), Diêm vương Yama, Thần đại dương Varuṇa, Đa Văn Thiên Vương Kuvera, Thần Prajāpati, Phạm Thiên Suyāma, và Santushita — và ngay cả với chính Đấng sáng tạo Brahma vĩ đại, tổ tiên của loài người, thì còn hơn thế nữa với một con người đơn thuần! '

‘Do you then, Devamantiya,’ said the king, ‘send a messenger to say I am coming.’

Đức vua nói: 'Này Devamantiya, hãy gửi tin nhắc là trẫm sẽ đến.'

And he did so. And Nāgasena sent word back that he might come. And the king, attended by the five hundred Yonakas, mounted his royal chariot, and proceeded with a great retinue to the Saṅkheyya hermitage, and to the place where Nāgasena dwelt.

Devamantiya đã làm như vậy. Và tôn giả đã Nāgasena nhắn lại có thể sẽ đến. Và nhà vua, với sự tham dự của năm trăm người xứ Yonakas, lên cỗ xe hoàng gia của mình, và tiến hành cùng một đoàn tùy tùng lớn đến tịnh thất Saṅkheyya, và đến nơi tôn giả Nāgasena cư ngụ.

At that time the venerable Nāgasena was seated with the innumerable company of the brethren of the Order, in the open hall in front of the hermitage. So king Milinda saw the assembly from afar, and he said to Devamantiya: ‘Whose, Devamantiya, is this so mighty retinue?’

Lúc đó tôn giả Nāgasena đang ngồi cùng với các vị tỳ kheo của Hội Chúng, trong đại sảnh rộng mở phía trước tịnh thất. Do vậy, vua Milinda đã nhìn thấy hội chúng từ xa, và ông nói với Devamantiya: "Này Devamantiya, hội chúng nhiều vị tỳ kheo này là của ai, hùng mạnh như vậy sao?"

‘These are they who follow the venerable Nāgasena,’ was the reply.

Devamantiya trả lời: 'Họ là những người theo tôn giả Nāgasena

Then at the sight there came over king Milinda a feeling of fear and of anxiety, and the hairs of his body stood on end. But nevertheless, though he felt like an elephant hemmed in by rhinoceroses, like a serpent surrounded by the Garudas (the snake-eating mythical birds), like a jackal surrounded by boa-constrictors, or a bear by buffaloes, like a frog pursued by a serpent, or a deer by a panther, like a snake in the hands of a snake charmer, or a rat played with by a cat, or a devil charmed by an exorcist, like the moon when it is seized by Rāhu, like a snake caught in a basket, or a bird in a cage, or a fish in a net, like a man who has lost his way in a dense forest haunted by wild beasts, like a Yakkha (ogre) who has sinned against Vessavana (the king of ogres and fairies), or like a god whose term of life as a god has reached its end—though confused and terrified, anxious, and beside himself in an agony of fear like that—yet at the thought that he must at least avoid humiliation in the sight of the people, he took courage, and said to Devamantiya: ‘You need not trouble to point out to me which is Nāgasena. I shall pick him out unaided.’

Và rồi, khi nhìn thấy cảnh đó vua Milinda cảm thấy sợ hãi và lo lắng, và nổi da gà. Tuy nhiên, mặc dù nhà vua cảm thấy như một con voi bị bao vây bởi những con tê giác, như con rồng bị bao quanh bởi chim Kim sí điểu (loài chim thần thoại), như một con chó rừng bị bao vây bởi những con chăn, hoặc một con gấu bị bao vây bởi những trâu, giống như một con ếch bị truy đuổi bởi một con rắn, hoặc một con nai bị truy đuổi bởi một con báo, như một con rắn trong tay của một người bắt rắn, hoặc một con chuột bị con mèo vờn, hoặc một con quỷ bị mê hoặc bởi một nhà trừ tà, giống như mặt trăng khi bị nuốt bởi con rắn Rāhu, giống như một rắn bị bắt trong giỏ, hoặc chim trong lồng, hoặc cá trong lưới, giống như một người bị lạc đường trong rừng rậm bị thú dữ ám ảnh, như Yakkha (yêu tinh) đã phạm tội với Vessavana ( vua của yêu tinh và tiên nữ), hoặc giống như một vị thần có thời hạn sống của một vị thần đã kết thúc — mặc dù bối rối và kinh hãi, lo lắng và nỗi sợ hãi như thế — nhưng với suy nghĩ rằng ít nhất nhà vua phải tránh bị sỉ nhục trước mắt mọi người, nhà vua lấy hết can đảm và nói với Devamantiya: 'Này Devamantiya không cần phải giới thiệu Nāgasena cho trẫm. Trẫm nhận ra ông ta mà không cần sự giới thiệu. '

‘Certainly, Sire, recognise him yourself,’ said he.

Ông ta nói: 'Chắc chắn là như vậy, đại vương sẽ nhận ra được ai là tôn giả Nāgasena'

Now Nāgasena was junior in seniority (reckoned from the date of his full membership in the Order) to the half of that great company seated in front of him, and senior to the half seated behind him. And as he looked over the whole of the assembly, in front, and down the centre, and behind, king Milinda detected Nāgasena seated in the middle, and, like a shaggy lion who knows no fear or frenzy, entirely devoid of nervous agitation, and free from shyness and trepidation. And as soon as he saw him, he knew by his mien that that was Nāgasena, and he pointed him out to Devamantiya.

Bây giờ Nāgasena là tỳ kheo ít hạ lạp hơn một nửa tổng số các vị tỳ kheo khác trong Hội Chúng (tính từ ngày tôn giả được nhận vào Hội Chúng) số tỳ kheo này đang ngồi trước mặt ngài, và ngài cũng cao hạ hơn một nửa ngồi phía sau Ngài. Và khi nhìn toàn bộ đại chúng, phía trước, ở giữa và phía sau, vua Milinda phát hiện tôn giả Nāgasena đang ngồi ở giữa, và giống như một con sư tử bờm không biết sợ hãi hay lúng túng, hoàn toàn bình thản, và không có một chút gì là nhút nhát hay run sợ. Ngay sau khi nhìn thấy tôn giả Nāgasena , đức vua đã biết đó là Nāgasena, và đại vương chỉ cho Devamantiya thấy.

‘Yes, great king,’ said he, ‘that is Nāgasena. Well hast thou, Sire, recognised the sage.’

Devamantiya nói: 'Đúng vậy, thưa đại vương, đó là Nāgasena. Vâng, đại vương đã nhận ra nhà hiền triết. "

‘Whereupon the king rejoiced that he had recognised Nāgasena without having had him pointed out to him. But nevertheless, at the sight of him, the king was seized with nervous excitement and trepidation and fear. Therefore is it said:

Ngay sau đó đức vua vui vì đã nhận ra tôn giả Nāgasena mà không cần Devamantiya chỉ điểm. Nhưng tuy nhiên, khi nhìn thấy tôn giả Nāgasena, đức vua đã hiểu với sự phấn khích và lo lắng và sợ hãi. Do đó có truyền thuyết rằng:

    ‘At the sight of Nāgasena, wise and pure,
    Subdued in all that is the best subjection,
    Milinda uttered this foreboding word—
    "Many the talkers I have visited,
    Many the conversations I have had,
    But never yet, till now, to-day, has fear,
    So strange, so terrible, o’erpowered my heart.
    Verily now defeat must be my lot,
    And victory his, so troubled is my mind.”’

    ‘Khi nhìn thấy tôn giả Nāgasena, trong sáng và thanh khiết,
    Đức vua bị chinh phục trong tất cả những gì là sự chinh phục nhất,
    Milinda đã thốt ra lời than vãn này—
    "Trẫm đã gặp nhiều người trí thức
    Và trẫm đã tham dự nhiều cuộc tranh luận,
    Nhưng cho đến hôm nay chưa bao giờ có nỗi sợ hãi như vầy,
    Thật kỳ lạ, thật khủng khiếp, đã làm tâm trẫm khiếp đảm.
    Quả thực bây giờ trẫm thất bại chắc hẳn là rất nhiều,
    Và ngài ấy chiến thắng, vì tâm trẫm rất bối rối.

Here ends the introductory secular narrative (Bāhira-kathā).

Đến đây kết thúc phần ngoại thuyết (Bāhira-kathā)

Đầu trang | 1 | 2 | 03 | 04 | 05 | 06 | 07 | 08 | 09 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 |

Cập nhập ngày: Thứ Hai 22-8-2022

webmasters: Minh Hạnh & Nguyễn Văn Hòa

 | *| trở về đầu trang | Home page |