AN VIII.39: Abhisanda Sutta

 


 

On one occasion a certain monk, a Vajjian princeling, was dwelling near Vesali in a forest thicket.

Một thời, một Tỷ-kheo Vajjiputtaka trú ở Vesàli tại một khu rừng.

 

And on that occasion an all-night festival was being held in Vesali.

Lúc bấy giờ một cuộc lễ được tổ chức suốt đêm ở Vesàli.

 

The monk — lamenting as he heard the resounding din of wind music, string music, & gongs coming from Vesali, on that occasion recited this verse:

Tỷ-kheo ấy được nghe tiếng nhạc khí, tiếng cồng v.v... đánh lên, tiếng ồn ào khởi lên, liền than thở, nói lên ngay lúc ấy những bài kệ này:

 

I live in the wilderness
all alone
like a log cast away in the forest.
On a night like this,
who could there be
more miserable
than me?

Chúng ta sống một mình,
Trong khu rừng cô độc,
Như khúc gỗ lột vỏ,
Lăn lóc trong rừng sâu,
Trong đêm tối hân hoan,
Như hiện tại đêm nay,
Ai sống đời bất hạnh,
Như chúng ta hiện sống?

 

Then the devata inhabiting the forest thicket, feeling sympathy for the monk, desiring his benefit, desiring to bring him to his senses, approached him and addressed him with this verse:

Rồi một vị Thiên trú ở khu rừng ấy, có lòng thương xót Tỷ-kheo ấy, muốn hạnh phúc, muốn cảnh giác liền đi đến Tỷ-kheo ấy. Sau khi đến, vị ấy nói lên những bài kệ:

 

As you live in the wilderness all alone
like a log cast away in the forest,
many are those who envy you,
as hell-beings do,
those headed for heaven.

Ông sống chỉ một mình,
Trong khu rừng cô độc,
Như khúc gỗ lột vỏ,
Lăn lóc trong rừng sâu.
Rất nhiều người thèm muốn,
Đời sống như ông vậy,
Như kẻ đọa địa ngục,
Thèm muốn sanh thiên giới.

 

The monk, chastened by the devata, came to his senses.

Rồi Tỷ-kheo ấy được vị Thiên ấy cảnh giác, tâm hết sức xúc động.

 

See also: SN 9.1; SN 9.14.