Một người nông dân đã lớn tuổi ông không thể làm việc ngoài đồng ruộng được nữa. Do vậy ông sử dụng ban ngày vào việc chỉ ngồi nơi hàng hiên. Con trai của ông, vẫn làm việc đồng ruộng, thỉnh thoảng nhìn lên và nhìn thấy người cha của anh đang ngồi nơi đó.
"Ông ta thì không dùng được nữa," người con nghĩ một mình, "Ông không làm gì hết!"
Một ngày nọ người con đã nản chí về điều này, anh ta đóng một cái quan tài gỗ, kéo nó để nơi hàng hiên, và nói với người cha của anh vào bên trong. Không nói điều gì, người cha trèo vào bên trong. Sau khi đóng nắp quan tài, người con kéo cái quan tài đến bờ rìa của cánh đồng nơi đó là vách đá cao nhô ra biển. Lúc anh gần như thả nó xuống, anh ta nghe tiếng vỗ nhẹ phát ra từ bên trong nơi nắp quan tài. Anh mở nắp ra. Vẫn nằm đó bình thản, người cha nhìn lên người con.
"Cha biết con sẽ liệng cha xuống vực thẳm, nhưng trước khi con làm điều đó, cha có thể cho con một gợi ý không?"
"Điều gì?" người con trả lời.
"Liệng cha xuống vực thẳm, nếu con thích," người cha nói, "Nhưng hãy để dành cái quan tài gỗ này. Các con của con có thể sẽ dùng tới nó."
MỖI NGAY MỘT
CAU CHUYỆN THIỀN LƯU TRỮ